Có lẽ giờ đây, mỗi khi nhắc đến Võ Lâm Truyền Kỳ (VLTK), không chỉ bản thân tôi mà còn rất rất nhiều game thủ khác sẽ không giấu được những cảm xúc nghẹn ngào, hạnh phúc khi nghĩ về một thời ăn, ngủ cùng thế giới kiếm hiệp. Như một cái chớp mắt, vậy mà đã qua 10 năm gắn bó với tựa game huyền thoại này.
Câu chuyện của game thủ James Cameron
Nhiều người hỏi: Tại sao có thể bỏ chừng ấy thời gian cho một trò chơi? Tôi thực sự không thể trả lời cụ thể, chỉ có thể nói: Đó là đam mê cùng với một tình yêu nồng say đã ngấm vào máu thịt.
Nhớ những ngày đầu tiên tập tành chơi, tôi dành nhiều tâm trí để cày game ngày đêm, tranh nhau với người chơi khác từng con heo, com nhím, con hươu... Mong sao một ngày có thể tăng cường võ công, thể hiện bản lĩnh của mình. Thời điểm đó, đâu đâu cũng có thể bắt gặp hình ảnh Võ Lâm Truyền Kỳ (VLTK), từ nhà riêng đến quán net, người trung tuổi đến học sinh, sinh viên đều tiếp cận và tận hưởng những khoảnh khắc mà tựa game mang lại. Với tôi, VLTK dường như đã xóa đi mọi khoảng cách giữa người với người, gắn kết nhau lại, không hề phân biệt tuổi tác, giới tính hay tầng lớp xã hội.
Là một thế giới ảo nhưng VLTK chẳng khác gì một xã hội thu nhỏ với đầy đủ cung bậc cảm xúc. Bởi thế mà tôi yêu, tôi gắn bó đến tận hôm nay. Từ Ngũ hành tương khắc mang những nét rất riêng đến tính nhập vai trong game là đều tôi thích nhất ở tựa game này. Có những tính cách ngông nghênh, ngang tàng nhưng cũng có những bản tính hào hiệp, trượng nghĩa tương thân, bản lĩnh hơn người…. Chính sự đa dạng này khiến người chơi VLTK thêm hứng thú, có cơ hội được là chính mình trong khi hóa thân vào các hệ phái.
Game hay là một chuyện nhưng để gắn bó lâu dài thì phải có cái duyên. Ngoài vai trò là một tựa game kiếm hiệp, VLTK còn là bạn, là một nửa cuộc sống của tôi. Không thể nào quên cảm giác những ngày cùng anh em hì hục cày cuốc, đánh heo ở Ba Lăng huyện, lần đầu học khinh công ở võ sư, bước chân vào Biệt Kinh mịt mù khói lửa, hay Lâm An thành tráng lệ nguy nga. Rồi khi Sơn Hà Xã Tắc ra mắt chính là khoảng thời gian cảm xúc thăng hoa. Nhiệm vụ Hoàng Kim, Boss sát thủ, trang bị Hoàng Kim môn phái... khiến tình yêu và đam mê trong tôi lại ngày càng mãnh liệt hơn.
Thế giới VLTK của những ngày xưa thật nhiều cảm xúc. Lúc cấp thấp thì tranh nhau con boss xanh, rồi than vãn ỉ ôi vì nhiệm vụ môn phái mãi vẫn chưa làm xong. Lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Trong suy nghĩ chỉ mong có thêm nhiều thời gian hơn để hoàn thành nhiệm vụ, để tiến bước lên một hành trình khác, mới mẻ và hấp dẫn hơn.
Lên tầm trung trung thì tập tọe đánh nhau, gì mà cấp 30 thanh máu đã đỏ ngòm (điểm PK 10). Lên cao nữa thì đó là những buổi chiều rực lửa ở cổng Biện Kinh, hay những tối thơ mộng trên đỉnh Hoa Sơn Cảnh Kỹ Trường…Nhiều kỷ niệm quá, có ngồi với nhau cả ngày để ôn lại cũng không thể nào kể hết. Nhớ quá!
Chơi game không đơn thuần vì bản thân, mà còn vì anh em, bạn bè. Từ những hiệp khách giúp đỡ nhau trên con đường hành tẩu giang hồ, đến những người dìu dắt, động viên nhau trong cuộc sống. Đôi khi tự nhủ anh em trong game còn tốt hơn ở ngoài đời. Game là ảo nhưng cho nhau cái tình, cái nghĩa thực thụ mà chẳng ngại ngần gì. Đó là thứ tình cảm đó rất chân thành.
Tôi đã có nhiều lần tổ chức họp mặt với các anh em trong bang. Mọi người gặp nhau, hỏi han nhau như người quen đã lâu. Trao đổi, đóng góp ý kiến cho các món đồ mua được, hay chỉ bảo nhau trong việc luyện công. Không chỉ vậy, những tâm sự về cuộc sống cũng dần dần được chia sẻ. Những lúc như vậy, mới thấy chỉ là trò chơi online nhưng lại cho ta nhiều thứ quá.
VLTK còn se duyên kết tơ cho nhiều đôi lứa. Bắt đầu là làm quen, giúp đỡ nhau trong game, rồi từ đó nảy sinh tình cảm, mến, thích rồi yêu. Tôi cũng đã có những tháng ngày hạnh phúc với một nữ hiệp Nga My. Gặp nàng lần đầu tiên bên bờ sông Phong Lăng Độ, trong cái khung cảnh thơ mộng của non nước hữu tình, tôi đã bị vẻ kiều mỹ của nàng làm cho say đắm.
Từ những lần hỏi han xã giao, rồi những quan tâm, chia sẻ, cứ thế tình cảm lớn dần lên lúc nào không hay. Tình yêu với nữ kiếm hiệp đó, không chỉ cho tôi những giờ phút chơi game vui vẻ, mà còn mang lại cho tôi những cảm xúc hạnh phúc, miên man trong tình yêu đôi lứa. Mặc dù tôi già lắm rồi!
Sẽ chẳng thể nào kể hết những kỷ niệm cùng với những cảm xúc chỉ trong đôi ba dòng tâm sự. 10 năm trải nghiệm là 10 đam mê, đã cho tôi rất nhiều hồi ức đẹp đẽ. Niềm đam mê sẽ không dừng lại ở đó. Nó vẫn theo tôi từng ngày, và có lẽ cả mãi về sau.
Tôi yêu Võ Lâm Truyền Kỳ, còn bạn thì sao?