MOBI
Câu chuyện game thủ: Lời hứa của cậu trên loa phát thanh

Tôi năm nay 15 tuổi, đối với tôi thì cuộc sống chỉ trở nên thú vị khi mọi thứ ta làm đều có mục đích và ý nghĩa nào đó.

Tuy nhiên hiện tại tôi chưa tìm thấy chúng, có lẽ vì vậy nên tất cả hoạt động bình thường tôi làm chỉ nửa vời chẳng ra gì. Học hành lẹt đẹt, chẳng thân thiết với ai và ru rú trong nhà. Cần phải nói thêm là hoàn cảnh gia đình tôi ở mức cận nghèo, bố mất sớm chỉ có mẹ chăm sóc tôi. May mắn thay có ông cậu ruột nhà lại kế bên vì vậy hai mẹ con tôi được giúp đỡ rất nhiều. Chính vì thế từ bé tôi đã nhận định cậu là người cha thứ hai.

Cậu tôi vốn làm trong ủy ban nhân dân xã, mang tiếng chức này chức kia nhưng lương cũng chẳng được là bao. Ngoài giờ làm hành chính thì ông còn đi làm thêm chạy máy lồng phụ người ta. Máy cũng phải đi thuê nên rốt cuộc lời lãi chỉ đủ ăn. Vợ chồng cậu mợ mặc dù đã 40 tuổi mà vẫn chưa có con nên vô hình chung dành hết tình thương cho tôi. Đúng vậy! cậu ấy coi tôi như con đẻ.

Hồi nhỏ việc mà tôi thích thú nhất là được cậu nắm tay nhau đi bộ lên thị trấn và đếm xem có bao nhiêu tòa nhà cao tầng. Lúc đó ý nghĩ trong tôi là mai mốt mình sẽ có một ngôi nhà như thế bởi tôi chán ghét cái khoảng cách từ làng lên thị trấn chỉ có một đoạn nhưng cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.

Mặc dù không thích đến trường nhưng tôi vẫn phải cố gắng đè ép cảm giác không vui để hoàn thành cái mà tôi gọi là nghĩa vụ hàng ngày. Ngoài giờ lên lớp thì tôi lại ton tót chạy qua nhà thằng Bi chơi game ké. Nhà nó có cái máy tính rất xịn và cả đường truyền internet tốn kém hàng tháng mà nếu tính ra thì giá cả đủ bằng gia đình tôi ăn trong 3 tuần. Thế cho nên hầu hết thời gian là tôi đứng xem nó chơi, đợi nó chán thì mới chui vào thay thế. Tôi mê game hơn mê học và có vẻ mê hơn cả việc tiếp diễn đi theo cậu lên thị trấn ngắm nhà cao tầng nữa.

Cả cậu và mẹ đều phiền lòng về việc ham mê chơi game của tôi. Cậu thường nói game chỉ mang đến tác hại thôi và nó không phải là thứ để cho con nhà nghèo chơi. Tôi cảm thấy tức giận trước lời khuyên của cậu và đáp trả rằng: "Vậy thì việc ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng cũng không phải là việc con nhà nghèo nên làm cậu ạ".

Lúc đó cậu chỉ im lặng nhìn tôi rồi quay đầu bỏ đi. Mẹ không vui vì thái độ của tôi với cậu, bà thường kể lể việc gia đình cậu có ân với mẹ con tôi thế nào. Mặc dù tôi biết chúng đều là sự thật nhưng bởi đang tức giận nên tôi cố gắng phản bác: " Cậu ấy giúp đỡ nhà mình là chuyện đương nhiên vì chúng ta là họ hàng.

Tuy nhiên cậu không phải là bố con nên không có quyền trách mắng hay dạy bảo...". Chưa nói dứt lời thì "Chát"- tôi bị mẹ tát cho một cái, nét mặt mẹ giận dữ và nói "vậy thì tao có quyền dạy bảo mày như thế này chứ gì". Tôi òa khóc và chạy đi, quá ấm ức vì mẹ bênh  "người ngoài" hơn là thằng con bé bỏng.


Hình minh họa

Tội chạy qua nhà thằng Bi rồi kể cho nó nghe về nỗi buồn của mình. Nó gật gù tỏ vẻ đồng ý, thậm chí còn nói không thích cậu tôi vì khuôn mặt của ông dữ dằn và chuyên gia mắng nó khi rủ rê tôi chơi game. Tôi nín khóc, tự dưng cảm thấy không thoải mái khi nghe Bi chê bai cậu. Trong thâm tâm tôi thì cậu luôn là người tốt và chỉ có mình tôi được phép nói xấu ông. Tôi vội tìm chuyện khác nói tránh đi và cả hai đứa quyết định chơi game cho vui.

Làng tôi có cái lệ bất thành văn là cứ mỗi cuối học kì sẽ lựa chọn những học sinh có bằng khen hay thành tích cao để đọc tuyên dương trên loa phát thanh khiến tất cả bà con lối xóm cùng biết và chung vui. Điều này đã tạo ra mối cạnh tranh ngầm giữa các gia đình bởi người miền Bắc rất trọng sĩ diện, ai chẳng thích có con cháu được tuyên dương.

Như đã kể ở trên thì cậu tôi làm ở ủy ban xã và kiêm luôn trách nhiệm đọc những thành tích của tụi nhỏ. Mỗi lần đọc xong và trở về nhà, ông luôn làu bàu một câu rất nhỏ mà tôi phải cố gắng nghe mới thấy: "Khi nào thì thằng Sơn (tên tôi) mới được tuyên dương đây". Tôi không để ý lắm tới mong muốn này của ông vì thứ nhất tôi học dở, thứ hai tôi không coi việc bị hô tên và đọc rành mạch danh hiệu lên trên loa phát thanh là chuyện vui vẻ. Nó giống như một con công thích khoe khoang và làm trò để mọi người chú ý. Đúng vậy! tôi ghét bị chú ý.

Hôm đó đang chơi game như thường lệ thì mợ tôi chạy hớt hơ hớt hải sang tìm tôi hỏi có thấy cậu đâu không?. Tôi lắc đầu và nghĩ cậu đi đâu sao tôi biết được. Tuy nhiên trông thấy khuôn mặt lo lắng của mợ nên tôi đành bỏ dở việc chơi game mà đề nghị mợ cùng đi tìm cậu. Trên đường đi thì tôi mới biết hóa ra sáng nay cậu đi chạy máy lồng thuê mà mãi đến giờ còn chưa trở về, mợ đợi cơm sốt ruột nên đi kiếm. Chúng tôi chạy ra ngoài đồng nơi mà cậu nhận làm việc, chưa tới nơi thì đã nghe tiếng cự cãi rất ầm ĩ.

- Tao cho mày nói lại đó, mày rút ngay câu nói trên ngay không thì tao đánh mày kêu cha gọi mẹ luôn.

- Á à, cãi lý không được giờ đòi giở trò vũ lực sao. Đánh đi, ông tưởng tôi sợ ông à?.

Người đe dọa đánh chắc chắn là cậu tôi vì tôi thấy trên tay ông đang cầm cái đòn quang gánh và cố vượt qua sự ngăn cản của một số người đàn ông để lao vào một tên thanh niên mặt mày xưng xỉa. Tôi biết anh thanh niên này vì mới tuần trước em trai của hắn được khen tặng trên loa phát thanh sau đó cả hai anh em đều cùng lên ủy ban xã nhận quà. Tôi không quan tâm lắm tại sao hai người gây lộn, tôi chỉ để ý mặt cậu tôi có vết máu trên khóe môi và một bên má thì sưng tím. Mợ tôi thì không được bình tĩnh lắm, bà chẳng biết đầu cua tai nheo như thế nào đã vội khóc ầm lên và lao vào cậu hỏi cậu bị làm sao.

Tính cậu tôi rất nóng, cả làng đều biết. Mặc dù bình thường cậu không chủ động gây sự với ai nhưng chỉ cần người khác động vào chỗ yếu của cậu thì đảm bảo sẽ xảy ra chuyện. Chỗ yếu này bao gồm là mợ và hai mẹ con tôi. Tôi chợt nhớ về kỉ niệm được nghe kể lại về 8 năm trước có một kẻ xấu trên đường đi chợ gặp mẹ tôi còn trẻ xách giỏ đi một mình thì buông lời trêu ghẹo. Mẹ tôi thân thể yếu không thể tránh thoát khỏi sự cản đường của hắn nên chỉ biết tức giận la làng lên kêu cứu.

Sau đó có người trong làng quen biết chạy ra chửi mắng thì tên đó mới bỏ đi. Về nhà cậu tôi biết được, ông không nói hai lời đã vác ngay con dao phay chạy một mạch đi tìm thằng khốn nạn đó. Chẳng ai rõ cậu tôi làm cách nào tìm ra kẻ phạm tội nhưng ai cũng biết về câu chuyện một người đàn ông cầm dao lăm le đuổi theo một kẻ gầy yếu chạy vòng quanh xã, miệng thì quát: "tao thiến mày".  Từ đó chắc chắn ai cũng sợ cậu tôi. Hôm nay không biết tên thanh niên này động đến chỗ yếu nào của cậu.

Chúng tôi cố gắng khuyên ngăn cậu tôi và phải dồn sức lực lôi kéo ông về. Cậu tôi rõ ràng vẫn còn tức giận nhưng cũng không dám dùng lực vùng ra sợ thương đến tôi và mợ. Về tới nhà, ông không vui và nói:

- Sao hai mợ cháu lại cản cậu, hôm nay cậu mà không xử thằng đó thì cậu không thể chịu được.

Mợ vừa lau nước mắt vừa ai oán:

- Ông nhìn xem ông bao nhiêu tuồi rồi mà còn suốt ngày đòi đấm đòi đá thế không sợ người ta cười cho à?.

Cậu dường như bị chạm đến nỗi đau lên lại càng nổi giận:

- Tôi không đánh thì nó cũng cười tôi kìa, thằng mất dạy đó nói cháu tôi không cha nên học hành dốt nát. Nó...nó còn nói tôi với bà bị tịt... không đẻ được đứa nào.


Hình minh họa

Cậu nói trong giọng khàn khàn và tôi thấy khóe mắt ông đỏ hoe. Tôi biết mặc dù bình thường tỏ ra vui vẻ nhưng việc không có con là nỗi đau buồn của hai vợ chồng cậu, huống chi lúc này tên đó còn lôi cả tôi ra nói xấu. Mợ nghe xong lại khóc càng dữ hơn, bà không khuyên nhủ gì cậu nữa mà chạy vội về phòng. Tôi nhìn cậu ngồi ngay đơ mà lòng khó chịu đau lòng. Tôi nói:

- Cậu hứa cho con thời gian ba tháng, con sẽ đem bằng khen về cho cậu đọc trên loa phát thanh.

Bỏ qua thái độ ngạc nhiên của cậu, tôi chạy về nhà. Từ đó tôi chăm học hẳn lên nhưng vẫn dành thời gian qua chơi game với thằng Bi. Cậu tôi rất thất vọng vì cho rằng lời hứa hôm trước chỉ là tôi nói đùa, nếu quyết tâm được bằng khen thì tôi còn chơi game làm gì nữa. Thời gian trôi qua thấm thoắt ba tháng, ngày chuẩn bị lên đường đi làm và đọc loa phát thanh cậu tỏ ra bồn chồn. Tôi chạy vội tới nhà cậu và dúi vào tay cậu một tấm bằng khen cùng một phong bì. Cậu sửng sốt hết nhìn tôi rồi lại nhìn cái bằng khen. Cậu hỏi đây là cái gì và tôi chỉ mỉm cười láu lỉnh nói:

-  Cậu thấy nó viết sao thì đọc vậy, đọc theo cách cậu hiểu là được.

Cậu tỏ ra khá nghi ngờ nhưng cũng mang bằng khen và phong bì đi. Hôm đó là lần đầu tiên tôi háo hức và hồi hộp nghe loa phát thanh đến vậy. Tôi tự dưng muốn nhìn vẻ mặt của cậu tôi khi đọc bằng khen đó:

- Cháu Nguyễn Văn Hùng được giải nhất trong phong trào văn nghệ quần chúng. Cháu Ngô Mỹ Dung được giải ba trong cuộc thi vở sạch chữ đẹp. Cuối cùng là cháu Lê Ngọc Sơn đã đạt giải nhì trong....trong...

Tiếng loa phát thanh đang đều đều vang lên thì bị đứt khúc bởi giọng nói bối của cậu tôi:

- ...trong giải đấu..wua...cham...pi...ừn síp..li..ghiu ..ọp...le gừn ( World Championship League of Legends). Tóm lại là giải nhì trong một cuộc thi về game. Đi kèm với bằng khen là phần thưởng 5 triệu đồng.

Tôi đoán chắc lúc này cả làng cũng sẽ ngơ ngác và khó hiểu giống cậu tôi thì chẳng ai biết giải đấu đó là gì hay nó như thế nào. Nhưng tôi biết họ sẽ không quan tâm phần đầu mà chỉ chú ý phần đuôi, chú ý món tiền mà tôi nhận được. Đây mới là điều mà tôi mong muốn vì từ trước tới giờ không có đứa trẻ nào có bằng khen lại đi kèm số tiền lớn như thế cả.


Hình minh họa

Tối hôm đó trở về, cậu tôi tỏ ra rất vui vẻ. Tôi thấy ông cười híp cả mắt, tôi ngượng ngùng chạy lại nói rằng do không đủ thời gian nên tôi không thể lấy bằng khen về học tập. Tuy nhiên sau này tôi sẽ cố gắng hơn để chắc chắn lần sau cái mà cậu đọc trên loa phát thanh sẽ là giấy khen học sinh giỏi của tôi.

Cậu chỉ yên lặng nhìn tôi rồi sau đó bỗng nhiên đứng dậy và nói một câu chẳng ăn nhập chủ đề.

- "Đi, cậu dẫn cháu lên thị trấn xem mấy tòa nhà cao tầng".

Tôi vui vẻ nhận lời và chạy theo sau, trong lúc cố bám theo bước chân của cậu thì tôi nhịn không được thốt ra câu: "Bố!". Có lẽ cậu tôi không nghe thấy nên mặt ông tỏ ra khó hiểu. Tôi cũng không giải thích hay lặp lại lời nói bởi vì có một số thứ biết ở trong lòng là đủ. Hôm nay trời thật đẹp và ngày mai có lẽ tôi sẽ có một tòa nhà cao tầng.

* Truyện ngắn về game

Thể loại: Nhập vai
NPH: Dzogame
Hệ máy: MOBI
Ngày phát hành: 24/03/2022
+

DZO CHƠI

TOP GAME

Cùng đến với những hình ảnh Lala Croft của Tomb Raider dưới nét vẽ của AI. Một cô nàng xinh đẹp, nóng bỏng nhưng cũng rắn rỏi và mạnh mẽ.

Những cô nàng nóng bỏng Boa Hancock, Nico Robin, Nami, Yamato hay Perona được AI vẽ lại dưới hình thức Cosplay cực kỳ chuẩn chỉnh.

Cùng thưởng thức những hình ảnh cosplay Xiangling trong Genshin Impact siêu dễ thương của người dùng Weibo "阿包也是兔娘"