Yêu một game thủ, đừng đặt họ vào vị trí cao nhất trong trái tim, nhưng đặt họ vào sự ưu tiên vào vị trí đúng trong con tim mình.
Yêu một game thủ, cũng giống như ta bắt đầu học cách thưởng thức sự khô khan như “mỳ ăn liền”. Mọi thứ sẽ thật nhanh gọn, nhanh nhẩu, cuốn cuồn như việc đun nước sôi chưa đủ 100 độ, đã lúng túng cho vào tô mỳ, ăn liền, nhai ngồm ngoàm, uống ừng ực cho đã bụng đói.
Yêu một game thủ, hiểu rằng chỉ nên là một phần trong thế giới của nhau, chứ đừng là tất cả, vì game thủ xem game như đam mê song hành cùng tình yêu, xen kẽ cùng gia đình, len lỏi cùng công việc và sức khỏe.
Yêu một game thủ, người ta cũng như mình, còn những mối bận tâm cho lứa tuổi đang mang. Đừng buồn vẩn vơ, rồi suy nghĩ: “Người mê game hơn mê ta?!” Hãy đặt gia đình trên đầu, sự nghiệp tiếp theo, rồi sau cùng là tình cảm.
Yêu một game thủ, đừng đặt họ vào vị trí cao nhất trong trái tim, nhưng đặt họ vào sự ưu tiên vào vị trí đúng trong con tim mình. Không quan trọng nhất, nhưng là nơi suy nghĩ ùa ào về khi ta cần chút bình yên, ít tĩnh lặng, xíu an toàn.
Yêu một game thủ, ta luôn học cách kéo nhau ra những cuộc vui ảo ảnh, hư danh, chớm nở chớm tàn, nay Sở mai Tần, hay chỉ đơn giản là những cuộc vui ồn ã trong thế giới ảo sang cuộc sống hiện thực. Thi thoảng, người đi đâu, ta không cần đi đó, nhưng cũng phải nhắn dăm ba câu tin cho người, “Nhớ tranh thủ về, vk đợi… Nhớ về sớm nha, ck chờ…” Chỉ đơn giản, khi đi chơi, biết rằng ở nhà có người đang lo lắng cho ta, cho người.
Yêu một game thủ, chẳng trông chờ vào những lời hứa, câu thề thốt cửa miệng. Sợ lắm cái cảm giác nói rồi quên, quên rồi im, im rồi mất tích tít dạng. Thứ đáng tin tưởng, là cảm giác an toàn mỗi khi gặp người ở ngoài cuộc sống hiện thực, chứ chẳng phải những dòng tin nhắn vô hồn, những cái like vô cảm, những câu chữ status vô thức trong facebook.
Yêu một game thủ, nhận ra dù là yêu cỡ mấy thì ta vẫn giữa cho nhau khoảng cách nhất định. Khoảng cách đó không quá xa để lạc nhau trong dòng người xô bồ thời @. Nhưng chẳng quá gần để thấy mất đi sự riêng tư cần thở để là chính mình mỗi khi “điên”. Cũng chỉ vì, game thủ luôn rất đáng nghi, nên ta chỉ tin 3, và 7 ta dành cho bản thân.
Yêu một game thủ, nhắn tin cho nhau không phải là điều ép buộc đến gượng gạo. Không mong chờ gì vào những tin nhắn sến súa từ người. Ta biết cả ngày người chơi game, luyện game, thi đấu game, nghỉ ngơi dưỡng sức, tâm trí nào mà phân thân để “sến” với ta. Nên ta cũng xem đó là việc bình thường như tầm thường, chẳng nặng lòng.
Yêu một game thủ, những trận cãi nhau ỏm tỏi không hiếm. Càng cãi, càng giận, càng buồn, ta càng học cách giữ bản thân im lặng. Hiểu rằng, những lời nói ra lúc không vui có thể làm tổn thương nhau đến nhường nào. Rồi bẵng đi vài tuần, nghĩ lại, “Làm vậy đúng quá đi, hên quá xá, mình đúng là người lớn trong tình yêu con nít với game thủ, hihi”. Nhưng “game thủ” của ta có hiểu lòng ta không đây!?
Yêu một game thủ, ta học cách san sẻ cho nhau từng tiểu tiết cho đến đại cục. Dẫn người đi chơi game, lủi thủi ra tạp hóa mua chai Coca-cola có in tên ta đem ra cho người uống giải khát. Ló ngó nhìn qua, nhoẻn miệng cười, vỗ vai sờ mặt khi thấy người win game. Không dám cười, chẳng dám nói, mà chỉ giả bộ buồn cùng người mỗi lần thua game. Đơn giản vậy thôi.
Yêu một game thủ, ghét cay ghét đắng cái tính đào hoa trong thế giới ảo. Trên facebook, thì ngắm nghía cô này nhỏ nọ, trong game thì bịa đặt con gái với chả con trai. Nhiều lúc muốn “cắn” hắn cho đã cơn tức, vơi cơn ghen, rồi xí xóa làm huề. Nhưng đôi khi, chắc do ta hay do hắn chưa hiểu nhau hay chăng? Không đâu, chắc hắn sống nhiều giờ trên thế giới ảo đâm ra ảo tưởng đến loạn xì ngầu cảm xúc đó thôi. Nên ta phải thương hắn nhiều hơn, yêu hơn nữa chứ, để anh biết ta là quan trọng biết nhường nào.
Yêu một game thủ, ta luôn tôn trọng quá khứ của người. Chẳng phải người tốt nào cũng có quá khứ xấu xí đó sao? Chẳng phải kẻ xấu nào cũng thay đổi để mong tương lại thành người tốt đó sao? Và ta nghĩ rằng, ta yêu người vì hiện tạ, hiểu quá khứ của người để trân trọng tương lai. Cũng chỉ vì, ta muốn yêu người theo cách riêng của mình, chứ không phải cách khác của những con người ích kỷ hay ôn cố để săm soi, rồi nhắc đi nói lại nhiều lần mỗi khi cãi nhau.
Yêu một game thủ, nhớ quay nhớ quắt được yêu cương như một đứa con nít vô tư lự thời ấu thơ. Buồn, thì ngã vào vai để thở nhẹ nhàng trên cơ thể 37 độ của người. Vui, thì ốm chặt siết chắc không muốn rời người một giây. Hay chỉ đơn giản, xoa đầu, vút mặt, hôn lên trán khi ta cần người bên cạnh. Nhưng mà game thủ chai lắm, lỳ lợm lắm, nên thi thoảng ta lại rầu như trái sầu riêng sắp rụng vì quá chín chẳng ai hái.
Yêu một game thủ, khi chia tay rất khó là bạn. Chẳng biết sao, nhưng cảm nhận cái tôi ngông nghênh, phóng túng của người mỗi lần chơi game, đã thể hiện phần nào cá tính của người. Ta hiểu, ta biết đó chứ, nhưng vẫn rất sợ chia tay, rồi hận nhau, xem nhau như kẻ thù không khác gì trong game mà người đang chơi. Sợ!
Và…
Yêu một game thủ, bản thân ta đã trở thành “game thủ” khi nào không hay. Nên khi yêu một game thủ, bản thân ta cần phải hiểu game thủ là ai? Và game là gì?