Một kỷ niệm đáng nhớ của nữ game thủ Bích Phương về lần đầu tiên tiếp xúc với game online, với Gunbound.
Gunbound không phải là game đầu tiên mà mình chơi được trên máy tính, nhưng lại là game online đầu tiên mà mình được chơi, được biết đến. Mình vẫn nhớ lúc đó mỗi việc tạo tài khoản thôi cũng thấy khó khăn nữa rồi chứ đừng bảo là chơi. Nói sao nhỉ, mình chỉ nhớ mang máng lại khoảng thời gian này, cần phải có Email Yahoo thì mới có thể tạo tài khoản, mà hình như rằng Yaho bấy giờ chỉ toàn tiếng Anh thôi.
Nói chung là tạo được tài khoản để chơi game thì cũng rất vất vả. Ngoài ra tiệm internet cũng đâu có mở đại trà như bây giờ, cũng có những tiệm chơi game máy tính đấy (tức game PC mạng LAN), nhưng không phải tiệm nào cũng có mạng mà dùng đâu!
Mình vẫn nhớ cái kỷ niệm đầu tiên khi mà mày mò vào tận trong game Gunbound, rồi chọn tía lia tía lịa. Trận đầu tiên cũng phải mất hơi bị lâu thời gian để làm quen được nữa cơ! Mặc dù khó là thế đấy, nhưng Gunbound đã có một chỗ đứng trong tâm trí mình lúc này. Cái cảm giác mà được chơi ở các tiệm game máy tính mà chỉ dùng mạng Lan thôi cũng đã thấy vui, chứ đừng nói mà cảm giác chơi với tất cả mọi người trên internet, lạ lắm kìa.
Lúc đó trong tiệm net có cái anh kia, trông cũng ngáo ngơ phết ra, đeo cái kiếng dày cộm trên mặt. Nhưng cái anh này mới là quan trọng đấy, nhìn đồng phục và phù hiệu thì biết là ảnh mới cuối cấp 2, còn mình là cô nhóc lớp 6. Mà lúc đó chơi sang lắm, mình chơi một lần toàn là 10k trở lên, cũng do là nhà có điều kiện nên ra tiệm net chơi suốt mấy tiếng. Hình như lúc đó là 3 ngàn một tiếng, có tiệm còn 2 ngàn rưỡi nữa mà. Nên chỉ với 10k thì mình chơi xả láng, còn cái anh đó thì chơi được có hơn một tiếng thì hết tiền, phải đứng lên không chơi tiếp được.
Đọc đến đây thì các bạn cũng đừng nghĩ là cái anh này hay dụ tiền trẻ con nhé, chỉ có mình dụ ảnh chơi suốt để mình coi đấy chứ, nói chung chẳng biết ai là kẻ ngốc ở đây nữa (hihihi). Lúc đó do ảnh thấy mình lạ, nên cứ đứng sau mà chỉ chơi hoài, có lúc toàn đợi mình chơi xong thì mình đi về ảnh mới về theo luôn thôi. Cái lần đó bạo gan mình mới nói :
- Anh ơi, anh biết chơi Gunbound không chỉ em với?
Và thế là giờ đây cao thủ mới trổ tài, cái anh này chọn xe màu cam gì đó, bắn chuẩn xác lắm kìa, còn chỉ lên trời mà bắn rồi toàn trúng đối phương không chứ. Mãi sau mới biết đó là kĩ thuật góc siêu cao, còn chỉ mốt đừng lấy xe con sâu, bắn yếu lắm. Mình thì cứ thích con đó thôi, tại nó dễ thương lắm (hihihi). Và cứ thế mỗi lần ra tiệm net để chơi, mình cũng bảo chia bớt tiền cho cả hai chơi chung, nhưng ảnh không chịu. Giờ nghĩ lại thấy mình hồi đó còn nhỏ mà biết lấy tiền cho trai rồi, ghê quá (hahaha). Chỉ có điều ảnh không đồng ý, toàn chơi đến hết giờ rồi coi mình chơi thôi à!
Cái rồi cả hai mới chia sẻ Yahoo của nhau. Mình còn nhớ cái kiểu gõ bàn phím của mình cứ như gà mổ thóc đấy, chứ đâu phải như tụi con nít cấp 1 bây giờ, vào tiệm net mà đánh máy cứ như hacker typer vậy, nhớ lúc đó tức cười lắm.
Thế rồi ai cũng phải lớn cả thôi, từ khi game Gunbound đóng cửa mình cũng ít ra tiệm net chơi hơn, còn anh cận này cũng phải lớn lên thêm nữa mà. Chuyện đó diễn ra rất lâu rồi, nhưng nó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Cho đến tận bây giờ, dù đã đi làm và có công việc ổn định nhưng mình vẫn yêu thích chơi game online đấy thôi.
Và anh chàng này, mọi người có nghĩ rằng mình và anh ta có đến với nhau được không? Thật sự là không đâu, nhưng cả hai bọn mình đến giờ đều trưởng thành cả, đều có cuộc sống riêng của mỗi người rồi. Bọn mình đã có thứ còn quý giá hơn cả tình yêu cơ. Và tiệm game khi xưa giờ đã không còn nữa, giờ nó đã thành một shop quần áo, nhưng tình bạn của cả hai cô cậu trong tiệm net đó luôn tồn tại mãi mãi. Và bọn mình vẫn là bạn đến tận bây giờ đó, cảm ơn Gunbound, cám ơn game online đã đưa bọn mình đến với nhau.
(nhật ký của nữ game thủ Bích Phương gửi về cho Playpark.vn)