Không có sự bảo bọc của người thân, Tiểu Kiệt dần trở nên nhu nhược.
Tiểu Kiệt sinh ngày 29/12/2001. Mặc dù chưa đủ 13 tuổi, nhưng những gì mà cậu đã trải qua thì cực kỳ phong phú. Năm 4 tuổi, tình cảm cha mẹ bất hòa, tức giận mẹ bỏ nhà ra đi, sau đó không còn trở lại nữa. Lúc 6 tuổi, Tiểu Kiệt được cha gửi gắm tới nhà cô ở Vu Hồ, sau đó lại bị cô đưa ngược trở về, trong vòng 3 năm như trái banh cứ bị đá qua đá lại.
Lúc 10 tuổi, cha bệnh nặng vì không chịu được sự dày vò của bệnh tật đã tự sát. Sau đó Tiểu Kiệt được đưa vào các trại cô nhi khác nhau nuôi dưỡng được 2 tháng. Tiếp đó dưới sự thỏa hiệp của viện cô nhi, cục dân chính đưa Tiểu Kiệt tới Viện Phúc Lợi sinh sống 1 năm, trong thời gian đó được sắp xếp đến trường tiểu học Đông Phong để theo học. Cuối cùng vì không chịu được sự quản thúc của viện Phúc Lợi và trường học, Tiểu Kiệt bị đưa trở về Bắc Môn xã khu.
“Cục cảnh sát hình sự đi qua 1 lần, đồn công an đi qua 4 lần”, nói đến thành tích gặp cảnh sát, Tiểu Kiệt có thể “kiêu ngạo” với mọi người. Do chỉ vào qua cục hình sự 1 lần nên Tiểu Kiệt nhớ rõ nhất. Hôm đó, mấy người bạn đi trộm xe đạp, lệnh Tiểu Kiệt đứng canh chừng. Kết quả, mọi người trộm xe xong chạy mất, Tiểu Kiệt còn khờ khờ đứng ở đó, cuối cùng bị cảnh sát tóm được.
Thư ký phúc lợi xã hội Lưu Đức Cương thấy Tiểu Kiệt vô gia cư và ăn mặc rách rưới, bèn động lòng thương dẫn về ký túc xá ở. Không ngờ vào 1 đêm, một đám nhóc con choai choai trạc tuổi Tiểu Kiệt đến tìm và đánh nhau, còn đục thủng 1 lỗ lớn ở cửa. Ngày hôm sau, công chức nhân viên đến thấy và bị dọa cho sợ, không dám cho Tiểu Kiệt ở ký túc xá nữa.
Có lần đánh tay đôi với người khác, Tiểu Kiệt bị nhận một côn ở sau lưng, sưng hết mấy ngày. Sau đó, nhân viên phúc lợi dùng hết trăm phương ngàn kế cuối cùng tìm được gia đình đối phương, đồng thời dẫn theo Tiểu Kiệt đến đòi lại công bằng nhưng Tiểu Kiệt không dám thừa nhận bị đánh.
Đối với Tiểu Kiệt chỉ có 3 người là tốt: Thư ký Lưu Đức Cương, nhân viên phúc lợi Phương Vịnh Mai, quản lý quán net. Lưu Đức Cương có lần tặng cho Tiểu Kiệt điện thoại không dùng đến nữa. Phương Vịnh Mai đối đãi Tiểu Kiệt như con mình, thường xuyên mua quần áo giày dép mới, còn đem quần áo cũ của con mình cho Tiểu Kiệt. Quản lý quán net tốt là vì cho phép Tiểu Kiệt buổi tối ngủ lại đó, đồng thời được miễn phí lên net.
Tại tiệm net, Tiểu Kiệt học được cách hack pass vi tính, từng bị gạt qua nhiều lần nên từ đó cũng học được cách lừa gạt người khác. Có lần Tiểu Kiệt bị lừa mất 50 tiền QQ, học theo phương thức của người khác, lợi dụng phương thức đặt cọc tiền “kiếm trang bị”, đã thành công lừa được 400 tệ (4000 tiền QQ). Từ đó Tiểu Kiệt suy nghĩ: “Do người ta lừa ta trước, tại sao ta không thể lừa gạt người khác”.
Trong quá trình điều tra, ký giả quan sát thấy Tiểu Kiệt rất khát vọng hạnh phúc gia đình. Nhưng khi ký giả cho lựa chọn giữa mẹ, cô, dì nguyện theo ai, thì Tiểu Kiệt rất cố chấp và lắc nói rằng: “Ai cũng không theo hết”
Khi cha qua đời, Tiểu Kiệt được người thân đưa đến một thành thị lạ hoắc, gặp được một phụ nữ trung niên. Tiểu Kiệt hỏi: “Đây là dì hả?” nhưng đối phương trả lời: “Ta là mẹ ngươi”. Mẹ nói với Tiểu Kiệt: “Ta ở ngoài làm việc kiếm sống, tự bản thân còn nuôi không nổi, không thể mang theo ngươi”.
Chiều hôm trước, ký giả đã gọi được cho cô của Tiểu Kiệt, nhưng khi nghe nhắc đến tên cậu thì lập tức dập máy. Sau đó gọi cho dì của Tiểu Kiệt, cô ta nói: “Tiểu Kiệt còn quá nhỏ, tôi cũng thấy thương, nhưng không có tiện dẫn về nhà”. Đối với mẹ của Tiểu Kiệt, dì Tiểu Kiệt nói: “Điện thoại gọi tới hiển thị là số ở Tứ Xuyên, sau đó lại đổi điện thoại, không còn liên lạc được nữa”. Tiếp theo lấy lý do “bận làm việc”, từ chối tiếp xúc với ký giả.
“13 tuổi, chỉ là một trang giấy trắng, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thoát li khỏi sự ấm áp của gia đình, rất dễ bước vào con đường tội lỗi”, nhân viên phúc lợi Bắc Môn nói: “Ai có thể nuôi dưỡng, đưa đi học, hướng dẫn cho một con đường tươi sáng thì mới là đáng quý”.