Nhân vật chính của câu chuyện tên Nam, một anh chàng 17 tuổi, cái tuổi vẫn đang mài đũng quần trên ghế nhà trường và có những câu chuyện tình yêu vụng trộm.
Sân trường tấp nập giờ ra chơi, mặc kệ cái nắng chói chang của mùa hè thì học sinh vẫn vui chơi hết mình. Nếu như lúc trước họ đá cầu nhảy dây thì hiện nay khác rồi, cụ thể là chỉ thấy các cặp đôi tranh thủ thời gian kéo nhau ra một góc ngồi tâm sự, chẳng biết là chuyện gì mà cứ cười tủm tỉm mãi. Nhìn sơ sơ thôi cũng đã thấy có 5 cặp như vậy, có người hạnh phúc thì ắt có kẻ phải đau khổ cô đơn. Đơn cử như ở bên cạnh gốc cây đằng xa kia, đang có một thằng bé nhìn chăm chú vào một đôi ngồi bên cạnh bờ hồ mà khuôn mặt như muốn khóc. Vâng, thằng bé ấy chính là tôi. Tôi tên là Nam và tôi đang ở trong hoàn cảnh hết sức nan giải.
Số là khoảng 1 năm trở lại đây, tôi lỡ thầm mến một cô bé cùng lớp tên Nga. Nga không thuộc dạng thật sự xinh đẹp nhưng lại rất duyên dáng, sự thu hút của cô ấy khiến cho người ngoài nhìn vào tự nhiên bỏ qua vấn đề xinh xấu vốn nặng nề trong tâm lý của giới trẻ hiện nay của Việt Nam. Có lẽ vì thế mà Nga được rất nhiều bạn trai theo đuổi. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời không kém ngày hôm nay thì cô ấy bỗng tuyên bố đã quen bạn trai, càng shock hơn khi kẻ đó chỉ là một tên cận thị, thua kém hẳn những vệ tinh vây xung quanh Nga.
Nếu nói tôi không buồn thì quả là giả dối, nếu ai đã từng yêu thầm như tôi thì sẽ biết nó tệ đến mức nào. Tôi cũng từng định can đảm tỏ tình với Nga, nhưng sự nhút nhát đã lôi kéo bước chân tôi dừng lại, để rồi bây giờ chỉ biết trơ mắt ra nhìn Nga cười đùa bên người khác. Tôi tự hỏi nếu tôi quyết định sớm hơn thì mọi chuyện có thay đổi không? Buồn cười thật, trên đời này làm gì có chữ" Nếu". Tự an ủi rằng có lẽ khoảng 50 năm sau tôi sẽ ngồi trên một chiếc ghế cũ cùng đám con cháu của mình và chỉ vào tấm hình cũ rằng: "Đây là mối tình đầu của ông/cha". Viễn cảnh này cũng không quá khó coi, nghĩ vậy nên tôi thấy thoải mái hơn nên quay đầu đi không nhìn cặp đôi kia nữa.
Vừa quay đầu lại tôi bỗng bắt gặp một tà áo dài trắng lấp ló đằng sau gốc cây cách nơi tôi đứng không xa. Không biết có phải vì chột dạ hay không mà nhỏ đó vội rụt đầu lại. Tuy nhiên tôi cũng đã kịp nhìn thấy gương mặt của nhỏ: khá ngây thơ trong sáng và mái tóc ngắn hơi lộn xộn trông chẳng ra sao cả. Tự nhiên tôi lại suy đoán rằng nhỏ này đứng cùng hướng với tôi và cũng nhìn về phía cặp đôi kia, phải chăng lại là một kẻ yêu thầm như tôi nhưng đối tượng là tên cận kia? Mặc dù tò mò nhưng tôi cũng bỏ qua không tiếp tục nghĩ vì cho rằng không liên quan đến mình. Đầu óc chất chứa hình ảnh của một cô gái đã là quá mệt mỏi, hơn nữa cô ta còn không phải là của mình.
Những ngày sau đó mặc dù tự hứa không được nhìn Nga và bạn trai âu yếm bên nhau nữa nhưng ánh mắt tôi vẫn không tự chủ được mà ngóng về phía hai người đó. Thế nhưng dần dần tôi phát hiện đứa con gái tóc ngắn lộn xộn kia cũng duy trì thói quen nhìn trộm giống tôi. Qủa thật tình yêu khiến con người mù quáng mà, đồng bệnh tương lân nên tôi bắt đầu để ý quan sát nhỏ hơn. Công nhận bộ dáng của nhỏ hết sức buồn cười, làm như trinh thám không bằng mà cứ lấp ló suốt, trốn kiểu gì mà cứ để lộ tà áo hay chỏm tóc dựng lên phía sau thân cây. "Cũng khá đáng yêu đấy chứ?", tôi nghĩ thầm và bỗng nhận ra cảm giác khó chịu khi thấy Nga hạnh phúc lúc trước đã giảm bớt khá nhiều.
Cũng không phải lúc nào khi tôi nhìn trộm cặp đôi của Nga thì cũng nhìn thấy nhỏ tóc ngắn. Tuy nhiên sự xuất hiện vài lần của cô gái kì cục đó làm cho tôi có thêm thói quen chú ý phía sau hơn trước. Thậm chí nhiều lần tôi còn phân vân, có nên rủ nhỏ qua nhìn chung với tôi để có góc độ tốt hơn không? Có vẻ như việc theo dõi sự ngốc nghếch của nhỏ khi bị tôi phát hiện lén lút trở thành niềm vui khi đến trường.
Tới một ngày trời xanh mây trắng, sau khi cảm thấy khá hơn sau cú shock bị thất tình, tôi quyết định sẽ tiến tới nói chuyện với nhỏ tóc ngắn để khuyên cô ta rằng không nên giữ mãi mối tình đơn phương đó, và việc nhìn trộm từ xa sẽ càng mệt mỏi hơn thôi. Ít ra tôi khẳng định được một điều rằng cơ hội tìm được người tốt hơn của con gái vẫn nhiều hơn con trai. Nghĩ là làm nên hôm đó tôi đứng chỗ cũ chờ nhỏ tới, tuy nhiên chờ mãi mà không thấy đến mức Nga và bạn trai bỏ đi mà tôi còn không để ý. Qua vài ngày sau cũng không thấy, điều này làm tôi tự dưng chợt nhận ra một điều rằng tôi chẳng biết gì về cô nữ sinh kì lạ kia cả. Sao có thể chắc chắn cô ta sẽ tiếp tục đứng ở đây mà không nghĩ rằng nhỏ cũng đã kịp thức thời như tôi, không nên quá bám riết lấy cuộc tình vô vọng nữa. Tôi chỉ biết một điều là chúng tôi học chung một trường, giới hạn khu vực khá nhỏ bé ấy vậy mà tôi chưa từng chạm mặt nhỏ bao giờ nếu không nhờ việc nhìn trộm Nga và bạn trai. Điều này khiến tôi hơi thất vọng, có lẽ là số tôi vô duyên với mọi cô gái.
Hôm ấy tôi không còn giữ thói quen đứng một góc nhìn Nga nữa. Tôi vào căn tin mua một tô bún bò Huế, đang cố gắng hút một sợi mì dài bất trị thì thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua làm tôi tý thì bị sặc. Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, kia không phải nhỏ tóc ngắn thì là ai nữa. Hôm nay nhỏ kẹp gọn mái qua một bên để lộ cái trán dồ không thể coi là dễ thương được nhưng lại mới mẻ hơn thường ngày. Ôi, tôi có gặp nhỏ hàng ngày đâu mà biết, trong lúc tôi đang ảo não thì thấy nhỏ ôm một bọc lớn bánh mì đi ngang qua. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào hoặc có thể do túi quá đầy nên một chiếc bánh rớt ngay chân tôi. Tôi vội buông tha cho cọng mì và nhặt giúp nhỏ. Ban đầu nhỏ không chú ý tới tôi mà chỉ cảm ơn rối rít. Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên thì mặt ngớ ra rất buồn cười. Sao lúc nào gặp mặt nhỏ cũng ngố thế cơ chứ, tôi tranh thủ bắt chuyện:
- Chào bạn, mình tên là Nam. Nói thế này có vẻ hơi kì nhưng bạn còn nhớ mình không? Mấy lần trước mình thấy bạn đứng đằng sau gốc cây nhìn tên cận lòi, à quên nhìn Duy ( tên bạn trai Nga).
Tôi chẳng biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói tôi và bạn đã cùng nhìn về hai người đã làm tan nát trái tim mình sao? Trong lúc tôi đang thấy mắc cỡ vì cách bắt chuyện chẳng ra sao của mình thì nghe nhỏ trả lời:
- Mình nhìn cậu mà...
Có vẻ nói xong thì nhỏ mới phát hiện bản thân đang nói hớ nên vội vã bịt miệng lại còn tôi cũng đờ mặt ra khi nghe câu đó. Nhỏ nhìn tôi ư? Não bộ của tôi vội vàng phân tích tình huống và rất tự nhiên nó cho ra đáp án là nhỏ thích thầm tôi. Các bạn đừng cười nhạo tôi đang tự sướng hay quá đề cao mình nhé. Thử hỏi thằng con trai nào khi nghe được điều đó chẳng kết luận như vậy.
Sau tình huống xấu hổ đó thì tôi và Vân (tên nhỏ tóc ngắn) đều ngầm quyết định không nhắc lại hay giải thích tại sao Vân lại nói câu trên mà nói lảng sang chuyện khác. Tôi giúp đỡ Vân mang bịch bánh cho dù chúng chẳng có gì nặng nhọc cả. Chúng tôi trò chuyện với nhau khá vui vẻ, lúc đó tôi mới biết Vân học ở dãy lớp bên kia của ngôi trường, nếu không để ý thì thực sự tôi sẽ chẳng bao giờ biết tới sự hiện diện của nhỏ. Sau khi tiễn Vân tới lớp thì chúng tôi dường như đã thân thiết đến mức trở thành bạn bè từ lúc nào mà không biết. Những ngày kế tiếp cứ rảnh rang tôi lại chạy qua lớp Vân để rủ cô ấy qua thư viện mượn sách, hoặc hỏi thăm bài kiểm tra sắp tới có chung dạng đề ôn không. Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi qua là Vân và đám con gái cứ chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ rồi nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi khó hiểu, cứ...bỉ ổi sao đấy. Cũng có thể là do tôi hiểu lầm vì có trời mà biết đám con gái suy nghĩ gì.
Sau vài tháng thân thiết tôi cảm thấy mình có tình cảm với Vân. Các bạn đừng cho rằng tôi là kẻ dễ yêu dễ quên, hãy nghĩ đơn giản rằng nếu thích ai đó thì nên tiến tới chứ đợi đến lúc xác định thứ cảm xúc này thật giả hay nông sâu thế nào thì có lẽ đã quá trễ. Tôi không muốn bị thất tình lần thứ hai. Mà cứ cho rằng tôi quá vội vàng xác nhận tình cảm của mình nhưng ít nhất tôi sẽ cố gắng để càng yêu Vân hơn. Quyết định như thế nên hôm ấy tôi đặc biệt mời Vân gặp mặt sau giờ tan trường, việc tỏ tình cũng chẳng có gì lãng mạn hay đặc biệt mà chỉ đơn giản là đưa cho cô ấy một tờ giấy. Trong đó ghi rõ ràng tất cả những thông tin, sở thích của tôi bao gồm việc tôi là một game thủ và nói với Vân rằng:
- Mình đưa cho bạn tờ giấy này và cũng hi vọng bạn đưa cho mình một tờ giấy tương tự với nội dung tất cả những gì về bạn. Khi một chàng trai muốn tìm hiểu mọi thứ dù nhỏ nhất của một cô gái thì có nghĩa là anh ta muốn có mối quan hệ nghiêm túc với cô gái đó. Lúc này mình rất nghiêm túc, bạn có đồng ý làm bạn gái mình không?
Vân không có đưa tờ giấy như tôi muốn mà chỉ nói rằng, cô ấy sẽ nói cho tôi biết mọi thứ trong từng ngày chúng tôi ở bên nhau sau này. Tuy nhiên cô ấy yêu cầu tôi hứa mai mốt cho dù biết Vân là người như thế nào, dù có tính xấu ra sao thì cũng không được hối hận. Tôi chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó nên đồng ý luôn, mà có thể là bản năng hứa hẹn của con trai luôn mạnh mẽ như thế rồi.
Từ đó tôi và Vân trở thành một cặp và đóng góp thêm vào con số cặp đôi túm tụm ở sân trường giờ ra chơi hàng ngày. Tôi thường hay cảm ơn thói quen ngắm nhìn trộm Nga và bạn trai hàng ngày để tôi có thể gặp được Vân như bây giờ. Câu chuyện "tái ông mất ngựa" có lẽ không phải chỉ là chuyện thêu dệt. Vân không giống các cô bạn gái khác là hay ghen, thích dò xét xem bạn trai mình đi đâu làm gì mọi nơi mọi lúc. Cô ấy giải thích rằng: "Một cô gái hiện đại khi yêu không phải tìm cách trói buộc người yêu và kiểm soát họ, chuyện đó rất mệt mỏi. Nếu cảm thấy rảnh rỗi quá thì hãy ngồi nghĩ xem làm cách nào để mình thu hút được bạn trai không lăng nhăng", nhưng Vân cũng bổ sung thêm rằng "em nói thế không phải có nghĩa anh thoải mái nhân cơ hội tán tỉnh cô gái khác nhé". Tôi thấy vui vì suy nghĩ thực tế này của Vân bởi tôi không thích bị kiểm soát. Dù sao thời gian chính tôi toàn ngồi nhà hay ra tiệm net tụ tập với bạn bè để chơi game. Để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân thì tôi còn thường xuyên tự nguyện cho Vân xem tin nhắn trong điện thoại của tôi, chúng chỉ toàn là tin nhắn của con trai. Tuy nhiên lúc xem chúng Vân hay nhìn tôi và cười một cách bí hiểm, cách cười giống y lũ con gái trong lớp của Vân ở thời điểm tôi còn chưa chính thức cặp với nhỏ. Vân còn nói rằng tôi nên ra ngoài tiếp xúc với bẹn bè nhiều hơn, cô ấy hâm mộ tình cảm bền chặt của con trai và thấy chúng thật tuyệt. Có lẽ Vân có rất ít bạn thân là con gái nên mới khuyến khích tôi như vậy. Nhỏ thật tốt
Hôm ấy tôi đi học về nhà và chở Vân qua nhà tôi chơi luôn. Lúc vào tới phòng, tôi ném mạnh cái cặp trên bàn và tỏ vẻ tức giận. Vân thấy lo lắng và hỏi han tôi vì sao, tôi mới lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ nhỏ cho Vân xem và kể chuyện bực mình sáng nay tôi gặp trong lớp. Sáng nay tôi đi học thấy đám con gái tụm năm tụm ba nhìn ngó cái gì đó có vẻ khoái trá, thằng Minh ngồi kế tôi mon men đến gần với âm mưu giật trộm xem và nó đã thành công bởi lũ con gái đang quá tập trung. Hóa ra đó là một cuốn sổ nhỏ, Minh vừa tránh khỏi sự truy đuổi của mấy nhỏ kia vừa lật trang ra rồi đọc lớn:
- Minh và Nam là đôi bạn thân, họ lớn lên bên cạnh nhau và học chung từ thuở bé kéo dài tới tận hôm nay ngay tại lớp 11A7 này. Theo thời gian Minh bắt đầu nhận ra tình cảm khác thường với Nam và quyết định tỏ tình...
Càng đọc thì giọng thằng Minh ngày càng bé, mặt nó từ đỏ chuyển sang trắng vì câu chuyện trên chỉ đích danh tên tôi và nó. Cũng không thể có chuyện trùng hợp được vì tên lớp đúng là nơi chúng tôi đang học hiện tại. Tôi cũng bực không thể chịu được, hết trò rồi hay sao mà đem tôi với thằng Minh ra gán ghép. Mà nói mới nhớ dạo này tôi có biết trên mạng rộ lên phong trào hủ nữ gì đó, họ thích xem tình yêu giữa nam với nam. Tôi dị ứng với trò này và cảm thấy nó thật bệnh hoạn, không ngờ có một ngày tôi lại trở thành nhât vật trong trò bệnh hoạn đó. Lũ con gái tỏ ra lo lắng khi bị chúng tôi phát hiện, tụi nó giải thích là chỉ đùa giỡn thôi, đơn thuần là sở thích chẳng hại đến ai cả. Thậm chí tụi nó còn nói dù có "ship" thế nào thì tôi và Minh cũng có đến với nhau thật đâu mà làm ầm lên, lại còn "yên tâm đi kết thúc BE mà". Hầu hết tôi không hiểu những gì lũ con gái nói vì có lẽ đó là ngôn ngữ riêng của hủ nữ, tuy nhiên tôi và Minh cũng đe dọa không được tiếp tục trò này vì nó rất quá đáng. Tụi con gái gật đầu lia lịa tôi mới bớt giận đi một chút.
Khi nghe xong trái với suy nghĩ của tôi là Vân sẽ đồng cảm và đứng về phía tôi trách cứ lũ con gái. Vân lại nói tôi đã làm quá lên và gây mất đoàn kết, làm các bạn nữ "sợ hãi". Vân còn giảng giải cho tôi rằng con trai lớp Vân cũng hay bị vậy, hủ nữ cũng là con người thôi không cần phản ứng dữ dội như thế. Tôi không cho là đúng nên nói Vân chẳng hiểu gì cả, bỏ mặc cô ấy ngồi đó rồi vào phòng chơi game. Chơi một lúc sau tôi không thấy Vân vào nên nghĩ cô ấy giận, lúc đi ra phòng khách kiểm tra thì thấy cô ấy đang cầm cuốn sổ kia đọc và còn cười khúc khích. Tôi vội chạy ra giật lấy cuốn sổ đem xé đi và cho rằng Vân cười vì chế nhạo tôi bị đem ra làm trò đùa. Trong lúc xé tôi không kịp nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt của Vân.
Chuyện bị chế nhạo trên cũng dần trôi qua, tôi thấy Vân bình thường ngồi gần tôi chẳng có gì để chơi cho vui nên rủ cô ấy cùng chơi game. Sau khi chỉ dạy sơ sơ thao tác cơ bản, tôi đưa mật khẩu nick game của tôi cho Vân luôn để khi nào thích thì Vân có thể chơi tại nhà. Quan trọng là tôi muốn cô ấy hiểu tôi vì sao mê game đến như vậy. Một vài tháng sau thấy Vân có vẻ ngày càng ham chơi game nên tôi để Vân chơi luôn còn mình chỉ thỉnh thoảng vào xem và làm nhiệm vụ cần thiết, dù sao dạo này tôi cũng bị bố mẹ kiểm soát nghiêm ngặt hơn không cho chơi nhiều.
Hôm đó buổi tối sau một tuần không vào game thì tôi quyết định đăng nhập để thư giãn một chút, đang định rủ thằng bạn cùng đi phụ bản thì thấy nó gửi cho tôi một tin nhắn là "tránh xa tao ra". Khi tôi thấy lạ và gặng hỏi thì nó mới nói là tuần trước nhân vật của tôi cứ bám lấy nó đòi thực hiện động tác ôm hôn được game thiết kế từ lâu bất kể giới tính. Nó nghĩ tôi bị gay nên không muốn tiếp xúc thêm. Tôi biết đó là Vân vì chỉ có cô ấy mới biết mật khẩu nick tôi. Buồn bực vì bị gọi là gay nên tôi có gặp Vân để yêu cầu giải thích. Thấy tôi khó chịu cô ấy trở nên nghiêm túc hỏi:
- Anh còn nhớ trước đây em đã nói dù anh phát hiện ra em là người như thế nào, dù có tính xấu ra sao thì cũng không được hối hận không?
Tôi gật đầu và Vân mới thú nhận mình là một hủ nữ ngầm. Cô ấy nằm trong cái cộng đồng mà tôi ghét cay ghét đắng, Vân sợ tôi cho rằng cô ấy bệnh hoạn nên mới giữ bí mật. Mặc dù tôi hơi bị shock nhưng thấy biểu hiện của Vân từ trước đến nay cũng chẳng có gì là quá đáng như đám hủ nữ trong lớp tôi cả. Hơn nữa tôi cũng đã hứa là không thay đổi tình cảm với Vân dù bất cứ lý do nào. Hủ nữ thì sao, ít ra cô ấy không gán ghép tôi với một thằng đực rựa khác. Sau khi nói ra sự thật và được tôi chấp nhận thì Vân thoải mái hơn khi nói chuyện với tôi. Cô ấy giải thích những hiểu lầm mà người ngoài hay nghĩ sai về hủ nữ đồng thời khẳng định rằng đó là sở thích bình thường giống như tôi mê chơi game vậy. Hơn nữa cô ấy luôn biết điểm dừng, Vân còn nói trông tôi giống tiểu thụ. Khi tôi hỏi tiểu thụ là gì thì Vân giải thích đơn giản rằng đó là đứa nằm dưới. Tôi tức giận la lên:
- Anh không bao giờ nằm dưới biết chưa, anh nằm trên.
- Vậy anh muốn làm công à?
Tôi biết mình càng giải thích sẽ càng rối nên biết thân biết phận không bao giờ tranh chấp với Vân về chuyện này nữa. Lúc đi chơi trên đường Vân hay chỉ trỏ những tên con trai khác và hỏi tôi đoán xem ai là công, ai là thụ. Tôi chẳng quan tâm và vẫn không thấy quen nổi nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Vân thì tôi lại thấy vui vẻ theo, có lẽ là hủ nữ cũng không tệ vì như thế bạn gái tôi sẽ không bao giờ nghiêm túc đánh giá một chàng trai theo cách thông thường giúp tôi giảm đi nguy cơ có tình địch. Điều này khiến tôi tự hỏi không biết lúc đầu Vân nhìn tôi đã đánh giá như thế nào, đừng nói là công hay thụ nhé vì tôi không tiếp thu nổi.
Lại một tuần trôi qua, hôm ấy Vân đang đi về cùng tôi thì bị cô giáo gọi lại nhờ xác định lại thông tin một số bạn trong lớp Vân vì Vân là lớp trưởng. Vân nhờ tôi giữ cặp cho cô ấy mà chỉ mang điện thoại theo. Một lúc sau Vân gọi điện thoại nhờ tôi tìm trong cặp Vân cuốn tập màu xanh có ghi số điện thoại của một nhỏ trong lớp mà Vân chưa kịp lưu lại rồi gửi cho cô ấy. Sau khi đọc xong số đó cho Vân, tôi đang định đóng cặp lại thì vô tình làm rớt nó. Sách vở rớt lung tung ra và tôi thấy một cuốn sổ nhỏ màu đen khá đẹp cũng trôi ra. Nó bị lật khá thảm thương giữa trang sách và những dòng chữ nắn nót cứ thế lộ ra. Tôi nhận ra đó là chữ của Vân và sau khi liếc sơ thấy ghi ngày tháng từng đoạn rất cẩn thận giống như một cuốn nhật kí. Tôi vốn không phải có tính tò mò nhưng lúc này tôi lại như bị ma xui quỷ khiến mà nhặt nó lên để đọc tiếp. Tôi muốn hiểu Vân hơn và tò mò muốn biết cảm giác chính xác của cô ấy với tôi như thế nào cho dù hàng ngày tôi gặng hỏi thì Vân vẫn lấy lý do ngại ngùng nên không nói.
Lướt qua những thông tin không quan trọng thì có một trang nhật kí khiến tôi chú ý, đúng là ngày đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau:
"Ngày 22/6
Mình đã chú ý đến cậu ta lâu lắm rồi, một anh chàng có làn da trắng trẻo thư sinh đúng dạng nhược thụ trong truyền thuyết. Đôi mắt ấy buồn bã làm sao và chúng cứ mải miết theo dõi một cặp đôi ngồi bên bờ hồ gần sân trường. Phải chăng anh ấy đã bị chàng kính cận kia ruồng rẫy bỏ rơi, thật là tội nghiệp. Lại là một câu chuyện ngược tâm đến đau lòng và kết thúc BE nữa sao, nhỏ kia cứ tưởng mình là nữ chính trong ngôn tình nhưng lại không biết mình là bánh bèo trong đam mỹ. Gía như cô ta biết điều tự rút lui thì tốt biết bao, chẳng lẽ cô ta không biết mình đang phá vỡ hạnh phúc của công và thụ sao..."
"Ngày 10/7
Hôm nay mình vô tình đụng phải nhược thụ trong truyền thuyết và cậu ấy có vẻ hiểu lầm mình nhìn cậu ấy do có tình cảm với cậu ấy. Mình rất muốn giải thích nhưng chẳng lẽ nói là tôi đang YY cậu với một anh chàng khác à. Mình sợ bị nói là con bệnh lắm rồi..."
Càng đọc tôi càng buồn bã và đau khổ. Tôi không quan tâm Vân cố ý gán ghép tôi với Duy, nhưng việc cô ấy nói tôi hiểu nhầm rằng Vân thích tôi đã khiến tôi thật sự xấu hổ và hụt hẵng. Hóa ra chỉ là do tôi tự suy diễn, tự ảo tưởng về cái thứ tình yêu kia. Hóa ra không phải bạn nữ nào nhìn con trai chăm chú cũng có nghĩa là cô ta thích chàng trai đó. Tôi đã sống trong một tình yêu không có thật, một tình yêu mà tình cảm chỉ có một phía. Có lẽ Vân không bao giờ thích tôi, quen với tôi chỉ để có cơ hội gán ghép công khai hơn. Tôi quá choáng váng và không biết nên làm gì nữa, tôi có nên tìm Vân để yêu cầu cô ấy giải thích, hỏi rằng nhỏ có thật sự thích tôi không hay tất cả chỉ là một trò đùa, một sai lầm? Hoặc cũng có thể tôi nên tự âm thầm rút lui và để Vân không phải khó xử trước tình cảm ngu ngốc của tôi nữa? Tôi phải làm sao khi lỡ yêu một hủ nữ và không dám xác định sự thật trong nó?
* Truyện ngắn về game