Anh là như thế, ngoài đời anh khác hẳn với con người mình trong game. Những câu chuyện của anh luôn hài hước nhưng sâu sắc, thấm đẫm mùi vị chua chát của cuộc đời. Tuy vậy bao giờ anh cũng giữ khoảng cách và chuẩn mực càng làm tôi yêu quý anh hơn.
Tôi 20 tuổi, chuyên tâm học hành vì nghĩ sự nghiệp là tất cả. Tôi thấy tình yêu đôi khi cũng tốt, nhưng nó thật phiền phức, dường như sẽ cản trở mọi thứ phía trước, vậy mà “ghét của nào trời trao của đó”. Tôi không biết phải gọi thứ tình cảm đó là gì, hay phải chăng là tình yêu đơn phương tội lỗi? Đó là tình cảm đặc biệt tôi dành cho anh, một game thủ mà tôi quen trong game.
Anh hơn tôi 8 tuổi, bề ngoài không quá phong độ nhưng lôi cuốn, vui tính, chơi game hay và rất đặc biệt. Tôi quen anh khi chúng tôi cùng chơi một tựa game online, những tháng ngày cùng nhau đánh quái, đi phụ bản, chúng tôi thân thiết nhau không rời va từ thế giới ảo, chúng tôi nắm tay nhau ra thực tại. Nhờ anh mà tôi học được nhiều điều, trở thành con người khác, yêu đời, sống có mục đích, có tham vọng và cầu toàn. Cũng vì anh nên tôi cố gắng nhiều hơn, đạt được những thành tích đáng kể.
Khác hẳn với một nhân vật trong game bốc đồng và đôi khi liều mạng trong game, anh ngoài đời đối với tôi là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, điềm đạm. Tôi hỏi anh nhiều chuyện về cuộc sống, cách học làm người và những gì anh đã trải qua. Những câu chuyện của anh luôn hài hước nhưng sâu sắc, thấm đẫm mùi vị chua chát của cuộc đời. Tuy vậy bao giờ anh cũng giữ khoảng cách và chuẩn mực càng làm tôi yêu quý anh hơn. Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm của mình lớn đến mức không thể nào che giấu nổi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chắc anh cũng ít nhiều nhận ra điều gì đó bất thường trong mỗi lần tôi trò chuyện với anh và qua những bài thơ tôi viết.
Có một thời gian tôi lại nghe những đứa chơi game chung hay trong bang hội nói anh là người đồng tính vì cũng lớn rồi mà chưa có bạn gái. Tôi nhất quyết không tin và thầm rủa kẻ nào độc miệng. Một lần nọ, vô tình đọc được vài bài viết của anh, đầu óc tôi mông lung, đầy ngờ nghệch. Cuộc đời anh là cả một bi kịch và có lẽ bên trong cái dáng hình lạc quan, sống nhiệt huyết đó là một tâm hồn có quá nhiều tổn thương.
Tôi mặc kệ, dù anh là ai tôi vẫn thương và tôn sùng, điều đó không thể thay đổi. Dĩ nhiên, lý trí không cho tôi cái quyền để nói bất cứ điều gì mà trái tim mách bảo. Rồi tôi quyết định không đi theo con đường sự nghiệp của anh, điều mà anh muốn ở tôi, bởi lẽ nếu có nhiều cơ hội ở bên cạnh anh, tôi không chắc mình sẽ giữ được tình cảm này trong lòng hay điều gì sẽ xảy ra.
4 năm trôi qua, giờ đây tôi đang du học ở một đất nước xa xôi, nỗi nhớ anh vẫn khắc khoải, day dứt, tràn về như cơn bão đêm khiến tôi băn khoăn, suy nghĩ nhiều hơn. Ngày đó tôi nghĩ mình còn quá nhỏ, rằng tình cảm dành cho anh chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô bé mới ra đời, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Ba, bốn năm trôi qua đủ để chứng minh đó không phải là tình cảm bồng bột nhất thời.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, rất thương anh nhưng không thể nói ra vì tôi không muốn mất anh vĩnh viễn. Hơn nữa, người ta hay nói: Tình yêu đi liền với tình dục, tôi vốn là người mong muốn tìm đến một thứ tình yêu thuần khiết và cao thượng, không thể chấp nhận được điều gì đó làm vấy bẩn tình cảm dành cho anh. Với những gì anh từng nói, tôi linh cảm anh sẽ độc thân đến suốt đời. Nếu vậy may quá, tôi sẽ sống vậy chờ anh. Những gì tôi có thể làm bây giờ là học thật tốt để có một sự nghiệp vững vàng, một địa vị kha khá trong xã hội. Biết đâu khi đó, tôi sẽ có đủ can đảm để thổ lộ việc mình đã yêu anh từ lâu lắm rồi.