Bản ngã yếu mềm vờ mạnh mẽ của học sinh thi thoảng bị dập tắt trước thế giới ảo…
***
Đời học sinh là thời gian chiêm nghiệm những lý tưởng trong cuộc sống, ấp ủ những đam mê và khát khao thể hiện bản thân còn non trẻ. Nhưng cuộc sống hiện đại đã xé nát quãng đời học sinh thành nhiều góc khuất, đẩy đưa rồi lòng ghép vào bức tranh muôn hình vạn trạng của đời. Làm phân tâm lạc lòng biết bao học sinh đang ngây thơ học tập trên ghế nhà trường. Nó cũng thế, từ một cậu học sinh hiền lành và ngu khờ. Nay đã thành đứa ngổ ngáo, hổ báo đến ti tiện. Chỉ vì quá đam mê với game, quá mê mẩn với thế giới ảo, nó sẵn sang biến hình đổi dạng bất cứ lúc nào, vì đam mê, vì mê mẩn mà nó đang có được. Nó cũng chỉ là tiểu tiết trong đại cục của vòng xoay ảo danh vô thực trong thế giới ảo. Vẫn còn nhiều người như nó, cũng ăn ngồi, chết sống bên trong thân xác nhân vật hư cấu. Bắn đi những cảm xúc vào game, bỏ mặt những cảm xúc thực tế.
Số ngày cúp học đã nhân…nhấn…nhấm lên gấp bội. Nó thu lu trong phòng nét, hàng giờ liền để giải phóng sự đam mê đến mê muội với game Online. Cảm giác khi bắt đầu một ngày cúp học mà nó thụ hưởng từ những lần trốn học trước đó, đã xoáy nó vào vòng ảo danh vô thực trong thế giới ảo.
Nó chơi game để đối phó với những tiết học khô khan đến phát ngán của năm cuối cấp ba. Nó nghiện nét vì cảm giác độc tôn trong cõi Online để che lấp cái tôi vị kỷ. Và nó cảm thấy mình duy mỹ khi là game thủ chứ không phải học sinh.
Sự chai lỳ đã tích tụ đủ lớn như ổ vi trùng bám trụ da thịt đủ sâu để chúng ăn mòn xương tủy. Sáu tiếng một ngày, với tổng số tiền 30 nghìn bằng sáu giờ chơi, 8 nghìn cho một chai sting đỏ và 10 nghìn cho một hộp cơm. Đó là một ngày lương tự cung tự cấp mà nó đặt ra cho mình sau mỗi lần chơi net, cày game online.
Bản thân nó cũng biết rằng, rồi một ngày nào đó, trong tương lai, nó sẽ khánh kiệt khô khan nếu tiếp đam mê game. Như mẹ nó thường rầy: “Mê game có ngày ăn mày, cạp đất, uống nước mưa mà sống con ơi!”
Đời học sinh của nó cũng chỉ năm nay là kết thúc, để hoàn thành mười hai năm sóng sánh cùng trang vở, bạn bè và thầy cô. Nhưng kể từ khi nó đam mê với game online, thì những tháng ngày học sinh cũng vắng lặng rơi theo cùng từng tờ lịch xé vội.
Khi nằm trên giường, nó không ngủ được, nó lay hoay với mớ nghĩ suy còn đọng lại sau những lần cúp học. Nó bịn rịn cái gì đó. Cái gì đó là game, là tiếng lộc cộc đánh phím, là những giây phút xuất thần nhập tâm khi chơi, là mùi vị “tạp chủng” của người chơi kẻ đứng trong game và trong tiệm net.
Nó mê man, miệng vẫn lẩm nhẩm:
“Nghĩ học nhiều quá rồi, mai lấy đâu lý do xin phép nghỉ đây?”
“Mai phải kiếm tiền để kéo net ngày.
“Kệ, để mai tính…”
Rồi nó thiêm thiếp ngủ, là lúc đời game thủ được tính thêm một ngày, cho nó. Ngoài kia màn đêm đã bao phủ một màu đen pha loãng màu vàng, nhập nhòe từ ánh đèn đường. Khi “đời sống chợ đêm” bắt đầu cong keng những “món hàng” mưu sinh. Là lúc những game thủ như nó đang lụi cụi ve vuốt niềm đam mê thông qua những trận đấu thâu đêm suốt sáng. Thi thoảng, cũng thỏa mãn dục tính trong những phút lạc lòng ở thế giới ảo.
Không biết nó học vì người thân hay nhờ bản thân. Nhưng “vì” hay “nhờ” thì chí ít cũng đem lại hạnh phúc cho nó và người thân của nó. Nhưng nó không làm điều đó, nó thích trở thành con thiêu thân, bay phù du trong ánh sáng đa sắc vạn màu trước màn hình vi tính hàng giờ liền, trong mỗi lần cúp học.
Cũng chẳng biết nó có nghĩ, nếu như một ngày không xa cái game mà nó đam mê bị tuyên bố ngừng hoạt động. Chắc lúc đó nó vừa đau, vừa tủi lắm đa! Đau vì bao nhiêu “âm huyết tích cóp vào game bị phá tan tành đến trần trụi, tủi vì lúc đó nó sẽ làm gì? Đi về đâu? Giá như…chắc nó không nghĩ tới đó đâu, nếu có, nó đã không cúp học để chơi game.
Rồi giây phút nào đó, khi mọi chuyện đã quá muộn, khi thời gian không cho phép nó lấy lại những kiến thức bỏ quên trong tiệm net, trong game, trong những tháng ngày buông xuông học hành cùng thầy cô, bạn bè. Nó rớt tốt nghiệp, lại lỡ dỡ cánh cổng Đại học – Cao đẳng thêm một năm nữa. Không biết nó sẽ học lại không? hay sống phây phây với những lợi danh trong thế giới ảo nữa?
Đã có lúc, bản ngã yếu mềm vờ mạnh mẽ của nó lên tiếng, nhưng khi đối diện với thế giới ảo, chuyện đâu vào đấy. Nó vẫn cúp học, trốn tiết và làm đau lòng nhiều người, những người đã từng tin nó.
Sự tin tưởng vào nhà trường, gia đình và cuộc sống của nó đã đâm nhạt, đâm nhàm. Nói huỵch toẹt ra là mất niềm tin vào mọi thứ, đến chính nó còn không tin vào mình nữa là…
Một người bình thường khi mất đi niềm tin vào cuộc sống, tin tưởng vào bản thân thì đã không hề dễ dàng lấy lại. Có thể cần đến một năm nhưng cũng có thể cần cả một đời.
Tác giả Galaxyfess - Nguyễn Thành Trung