Câu chuyện bắt đầu cách đây gần 6 năm, khi lần đầu tiên mình làm quen với game online.
Lúc đó mình còn đang là một học sinh phổ thông của một tỉnh miền tây xa TP.HCM, nơi mà việc chơi game trong mắt của tất cả mọi người là một cái gì đó không được tốt đẹp lắm, thậm chí còn bị gia đình ngăn cấm và mọi người kì thị, nếu ai đã từng bị như vậy chắc sẽ hiểu. Nhưng mình vẫn muốn tìm hiểu và chơi, đơn giản lúc đó có thể là do tò mò chứ chưa đến mức đam mê như bây giờ. Vào thời điểm đó cuộc sống đối với mình đang khá đẹp, việc học hành tiến triển tốt, bạn bè yêu mến, và cũng có một cô bạn gái xinh xắn và hết lòng yêu thương. Nên game lúc đó giống như một món gia vị lạ làm cho cuộc sống của mình thêm màu sắc mà thôi.
Và cứ như thế, sau giờ học và sinh hoạt cùng bạn bè rãnh rỗi mình lại chơi game. Game chỉ đến với mình những lúc không còn việc gì để làm, vì lúc đó mình ý thức được nó là để giải trí và giao lưu, cứ như vậy từ game mình quen được thêm rất nhiều bạn bè mới ngoài cuộc sống thực, rồi những buổi offline trao đổi với nhau về game như: chiến thuật trong một trận DotA, hay bí quyết để cường hóa trang bị trong một game nhập vai nào đó chẳng hạn. Đó có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà game mang lại cho mình. Cuộc sống ảo và thực cứ thế song song với nhau, mình tự học cách để cân bằng 2 cuộc sống ấy để chúng có thể cùng tồn tại và không ảnh hưởng đến nhau.
Mọi chuyện chỉ thực sự thay đổi sau khi mình tốt nghiệp phổ thông và vào học cao đẳng tại một trường đại học ở TP.HCM, lúc đó vì gặp một số chuyện buồn trong cuộc sống, cụ thể là thất tình. Đối với mình nó là một cú sốc, mình gần như sống khép kín với tất cả mọi người trong gần một năm. Sau giờ học ở trường, mình trở về phòng trọ và tìm vui trong men rượu, không bạn bè, không game, không gì cả. Và rồi một ngày sau khi tan học đám bạn rủ vào một quán net gần trường để làm vài trận DotA vì chúng nó thiếu người, mình từ chối nhưng sau vài lời thách thức thì đã nhận lời. Sau ngày hôm đó, tất cả những cảm giác ngày xưa lại quay về. Game như một cái gì đó kéo mình đứng dậy, cứ thế mỗi ngày sau khi tan học mình lại chơi game. Rồi cũng không biết từ bao giờ mình đã xóa đi cái ranh giới giữa cuộc sống ảo và thực. Cứ mỗi ngày trôi qua mình chơi game nhiều hơn, cả ngày lẫn đêm như chìm vào cuộc sống ảo với những nhân vật mà mình hóa thân vào.
Cứ như thế, việc học đã xuống dốc một cách thảm hại và cái gì đến cũng đến khi mình cầm trong tay tờ giấy đình chỉ học tập, mọi thứ như sụp đổ với mình một lần nữa. Nhưng thay vì cảnh tỉnh bản thân và sửa chữa những sai lầm, mình lại quyết định giấu gia đình và mọi người để tiếp tục lún sâu hơn vào game. Lúc đó gần như mất hết lý trí, chỉ nghĩ đến việc làm sao để mình mạnh hơn trong game. Vậy là thay vì ban ngày đi học, mình đi làm thêm đủ mọi việc vì bây giờ số tiền gia đình gởi hàng tháng không còn đủ để phục vụ cho game. Thật khó hiểu là tại sao lúc đó có những người bạn thực sự tốt khuyên mình nhưng mình lại bỏ ngoài tai tất cả, thậm chí mình còn ghét họ vì mình nghĩ họ không hiểu mình và một số lý do khác.
Cuộc sống như vậy kéo dài rất lâu, mình không còn nhớ rõ nhưng chắc cũng hơn 4 năm. Cho đến khi mình đến chơi tại một tiệm net mới, nơi đây lại một lần nữa game thay đổi cuộc đời mình. Sau khi gặp và tiếp xúc với anh chủ tiệm ở đây, mình không biết vì sao mình và anh lại rất hợp nhau và qua những lần nói chuyện với anh, mình đã nhận ra nhiều điều, nhận ra những sai lầm mà bản thân đã mắc phải. Và cũng ở đây mình đã gặp em một cô bé học sinh mà mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật may mắn vì mình đã gặp anh, người đã giúp mình tháo gỡ những nút thắt trong lòng để bắt đầu cho những kế hoạch mới và một công việc mới, mình cũng cảm ơn em vì có em, mình một lần nữa nhận ra cuộc sống thực luôn đợi mình và còn nhiều thứ đang chờ ở phía trước.
Bây giờ mình vẫn chơi game nhưng rất có chừng mực, game lúc này với mình là đam mê, là một người bạn chứ không còn là nơi để mình trốn tránh cuộc sống thực nữa. Chơi game thế nào là quyết định của mọi người, nhưng mình chỉ muốn qua câu chuyện của mình gởi đến các bạn những lời khuyên là hãy cân bằng cuộc sống thực và ảo, để cả hai thế giới đó đều tuyệt vời. Hãy nhận ra giá trị thật của game để biến nó thành một người bạn, một công cụ giải trí tuyệt vời. Là một game thủ đúng nghĩa hãy cày game chứ đừng bao giờ để game nó “cày” lại mình.