Xách con Audi Q9 động cơ hai chân chạy bằng cơm lượn một vòng qua hai con phố, tôi đến với cái nơi mà nếu ở bên ngoài, bạn chẳng thể nào biết được nó "huyền bí" và thú vị biết bao. Mở máy, lấy tai nghe, lật bàn phím lên và an tọa vào chiếc ghế sờn cũ. Điều đầu tiên khiến tôi chú ý là miếng nệm ghế có vẻ như vừa trải qua một cuộc "bể dâu", xẹp lép và lồi lên một cây đinh, nhưng cũng chẳng sao bởi có chiếc mũ ai đó để quên và nó nghiễm nhiên được giao cho một trách nhiệm cao cả, nệm ghế cho tôi.
Món tôi thích là Liên Minh Huyền Thoại, và tại thời điểm đó có hơn 9.000 tên địch đang ngăn cản tôi vào game và tỏa sáng. Dù gà nhưng không sao, cứ việc chinh chiến và mọi chuyện phụ thuộc vào 9 người còn lại, gồm 4 đồng đội và 5 kẻ phá bĩnh đáng ghét. Rồi... một tiếng thở dài bên tai, tôi đoán là một ai đó đang bơi trong biển "chán chường". Tôi quay sang, anh nhìn tôi và rít một hơi thuốc dài, phả đầy khói, nó như được thoát ra từ ống xả công nghiệp, mắt anh... long lanh.
"Chán quá em ạ", lời đầu tiên anh nói với tôi và sau những câu đối thoại vô thưởng vô phạt, tôi có một cuộc hẹn.
Cốc trà đá vàng vàng như trầm ngâm trong cốc thủy tinh, nhưng nó nhanh chóng tan biến bởi anh, một hơi cạn ly. Anh trần tình với tôi về những hành động rất "người" khi nãy bằng giọng đều đều, thều thào như kẻ vừa gục ngã sau chiến trận kinh hoàng. Anh chơi từ sáng hôm qua, cho đến hôm nay vừa tròn 30 trận Liên Minh Huyền Thoại chẵn. Tôi ngắt lời và chỉ hỏi anh đã ăn gì, uống gì chưa mà sao da sạm đen, đầu tóc rối bời và run rẩy thế kia.
"Bánh mỳ, cơm rang, trà đá..."
Hết, câu trả lời cụt lủn khiến người ta hụt hẫng, tôi tưởng anh phải văn vẻ hơn khi mang cặp kính dày cộm và mái tóc rũ rượi đậm chất nghệ sĩ đến thế. Anh bảo thắng thông 5 trận với bài tủ của mình, anh hào hứng và cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng không, tất cả sụp đổ, anh rối bời, dày vò trong cơn cuồng giận, anh nổi điên và thậm chí tăng động khi thua liền chuỗi 25 trận còn lại. Một sự kinh hoàng được anh mô tả bằng những biểu đạt đậm chất nghệ thuật, tay anh múa may, đầu anh lắc qua lắc lại, cái cổ vẹo sang một bên và khuôn mặt chảy dài khi nói đến sự thất bại.
Tôi ngồi đấy, lắng nghe và đôi lúc tỏ vẻ thấu hiểu, khác hẳn với bà cụ bán trà đá, cầm lăm lăm điếu cày như đề phòng có biến. Anh bảo rằng cuộc đời này chưa lúc nào đen hơn thế. Nhưng tất cả chẳng thể nào bằng việc đi về phía bóng tối 25 lần trong một ngày. Rồi anh chửi, chửi mấy thằng trình "con vịt" cứ thích đánh xếp hạng, chửi mấy đồng đội "đầu hệ thổ, óc hệ mộc" sao cứ phải để anh phải nói nhiều đến thế. Anh nhắc đến họ như những gì đáng chán nhất, như sự thất bại của cái điều-ai-cũng-biết-là-điều-gì-ấy.
Anh làm tôi phì cười khi nghe anh kể về 2 trận thua vô cùng khó hiểu và đẫm nước mắt của anh giữa đêm. Trận đầu tiên đó là khi anh được đứng slot-1, có 1 đứa ở slot-5 xin được đánh Xạ thủ và nói đánh chắc tay nhất, anh vui vẻ nhường cho nó và lựa chọn đi rừng. Vào trận đấu nó chỉ chat tổng lên và nói "tao troll", anh nghĩ nó đùa... nhưng không, nó liền lao ra chết cho đường giữa 5 mạng, rồi chạy xuống đường dưới "xin được giết mạng rồi sẽ chết lại". Quá trình đó diễn ra liên tục cho tới khi cả đội địch ai cũng có 5 mạng giết. Anh bất lực và đành AFK ở nhà đợi hết trận, cuối trận Xạ thủ bên anh chết 30 mạng trong vòng 16 phút...và rồi anh mất 1 trận chuỗi lên hạng của mình.
Lấy lại tinh thần vì còn 2 trận thắng nữa để lên hạng, anh tiếp tục tìm trận mới. Trận thứ 2 nghe anh kể mà như khóc, đôi mắt vô hồn rồi thì thào với tôi một cách tuyệt vọng, anh bắt đầu vào trận với việc cầm Jinx, hỗ trợ cho anh là một đứa cầm Blitzcrank, mới vào trận nó kêu đi gank đi, cả đội lao qua bùa xanh nhà đối phương cắm mắt để có tầm nhìn đầy đủ, bất thình lình tướng hỗ trợ của đội địch đang lao ra kiểm tra tầm nhìn. Khi khoảng cách tới Blitzcrank chỉ 2 đốt ngón tay trên màn hình lại còn đúng một đường thẳng nó còn kéo trượt em ạ, anh hét lên với tôi và nói "chỉ 2 đốt ngón tay em ạ mà nó còn kéo trượt".
Câu chuyện tưởng rằng chỉ dừng lại ở đó. Kế tiếp khi trở lại đường dưới để farm, Blitzcrank chỉ kéo vào lính và chửi anh đánh ngu, anh nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu và nói "anh không hiểu sao mà nó kéo trượt hết lại chửi anh đánh ngu". Tiếp tục với vài pha kéo trượt và chửi anh đánh ngu nó bèn về nhà AFK, đáng buồn rằng tướng đi rừng bên anh chơi cùng nó và AFK theo, trước khi cả 2 đứa cùng AFK hẳn, chúng nó còn chat tổng cho đội địch là "bọn tao AFK đây, Jinx bên tao đánh ngu quá, chúng mày all mid đi", anh nghẹn ngào tường thuật lại cho tôi và nói tiếp... trừ 3 trận anh thua do ngủ gật ra thì anh bị thua oan thêm 20 trận còn lại vì đồng đội.
Anh quay trở lại biểu hiện nghiêm túc mới nãy, lại nhấm nháp cây kẹo lạc. Anh bảo rằng thực sự thất vọng về người chơi Việt Nam, rất tệ và cực kỳ tệ. Dù anh biết có nhiều người chuyên nghiệp, nhưng cái số "thanh niên mang sừng" còn đông gấp tỉ lần. Chẳng có trận nào mà anh không thấy các bậc phụ huynh được mang lên bàn tiệc, chẳng có ván nào mà các loại gia phả, bàn thờ, gà, bò, lợn được đưa ra thảo luận và mũi dùi bắn từ cả hai bên. Không chỉ vậy, anh đập bàn như kiểu quá sức chịu đựng khi nói về những kẻ thích thể hiện dù trình độ không có.
Chúng sẵn sàng lao vào giao tranh la liếm chỉ số mạng, sau đó lại buông mình đi lẻ vào rừng vắng để rồi lạc vào trận hoang lạc của kẻ địch bên kia chiến tuyến. Và, những người như anh lại gánh lấy từng lời đổ thừa, từng lời chỉ trích bởi chúng, anh thất vọng vô cùng.
Có lúc, anh gặp cả những người chơi như kiểu mù chữ, không đọc, không hiểu, không giao tiếp với đồng đội và cứ như bóng ma vô hình, đảo quanh cho tới cuối trận rồi kết thúc mà chẳng để lại chút ấn tượng nào. Có lúc, anh gặp những kẻ luôn mồm rủ anh ra đánh tay đôi, dù rằng họ thất bại, họ trình diễn kỹ năng kém và đây, LoL rõ ràng là môn đề cao tính đồng đội. Có lúc, anh gặp những kẻ bạc nhược, chỉ cần một vài lỗi nhỏ là vội vàng bảo thua, là mất tất cả tinh thần dù đúng ra, phải là khô máu cho đến giọt cuối cùng. Cũng có lúc, anh gặp vô số người luôn mồm chửi, đụng chuyện là chửi, thắng chửi, thua chửi, chẳng có gì cũng chửi như một thói quen có sẵn.
Rồi chuông điện thoại reo, anh dạ vâng một hồi rồi nhìn tôi. Nắng vơi dần và những cơn gió mang hơi nước khiến tóc anh lòa xòa, gương mặt sạm đen đầy những mụn, những rỗ như ổ gà đó cứng đờ. Tôi hỏi anh:
- Sao vậy, đến giờ đi chăng?
- Không, anh vừa nghe cuộc điện thoại, buồn quá.
- Sao phải buồn, có việc gì quan trọng lắm à?
- Bạn anh nó lấy nick anh vào chơi game, thấy bị khóa 1 tuần.
- Trời đất, làm gì đến mức thế, em thấy anh chỉ thua thôi mà.
- Thì anh thua, toàn do bọn đồng đội không chịu hỗ trợ, không chịu di chuyển theo anh call, không chịu lên đồ đúng, pick tướng thì ngu, chửi cái là afk, là quit thì bảo sao. Chúng nó report anh, khóa nick rồi!
- Thế khóa bao lâu, rồi tính sao?
- 1 tuần, bọn khốn lại còn "người chơi không có kỹ năng" nữa chứ, toàn chúng nó làm anh mất mạng. Giờ chắc nghỉ một tuần cho thư thả, anh chắc là về ngủ một giấc rồi còn đi học.
- Học gì, lớn rồi mà còn học sao?
- Học chứ em, phải học mới nên người được, không học đi phụ hồ, xe thồ mệt lắm. Anh học bổ túc lớp 7.
Nói xong, anh đứng dậy, đi về. Bóng anh ngày càng xa dần nơi tôi ngồi, lay lắt trong ánh nắng yếu ớt, lẻ loi, cô độc như chính nhân vật của anh trong game, một mình leo rank. Tôi tính tiền, lên con siêu xe Audi Q9 cáu cạnh và đi theo hướng ngược lại, về nhà tôi, nơi có công việc đang chờ đợi. Tôi vui vì ngày hôm nay, dù chỉ là buổi sáng nhưng cũng đủ để hiểu thêm về game thủ, hiểu thêm về những người như anh, dù tôi chưa tìm ra những hình tượng đích thực mà chỉ thấy toàn "trẻ trâu".