Câu chuyện của tôi đã bắt đầu từ 10 năm về trước, khi tôi còn là một cậu sinh viên tuổi ngoài đôi mươi.
Vì game mà tôi trở nên cô độc
Vào năm 2002, khi đó thì làm gì đã có khái niệm game online hay offline mà người ta chỉ biết đến trò chơi điện tử. Tôi cũng là một trong số những đứa mê món này vì nó vừa lạ, vừa thoả mãn chân tay lẫn tính hiếu thắng của bọn con trai mới lớn. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi mê chơi điện tử như điếu đổ. Hết bắn súng rồi lại đến đánh nhau, ngày nào cũng phải dăm ba trận tôi mới ăn ngon ngủ yên. Thi thoảng giật mình sực nhớ ra lâu lắm tôi la cà với bọn bạn, không xem phim hay long nhong trên phố với mấy thằng cùng phòng trọ. Và hình như cũng lâu rồi tôi chả thèm về nhà, chả thèm gọi cho bố mẹ một cuộc điện thoại nào dù hằng tháng vẫn nhận được “lương” của các cụ đều đều. Tôi từng ngẫm chả sao, bọn bạn vẫn ở đó, bố mẹ vẫn ở quê, có ai mang họ đi đâu mà lo mất?
Những năm đại học rồi cùng đi qua, nhờ quen biết, tôi được nhận vào làm ở một cơ quan nhà nước cũng khá to. Tôi vẫn giữ thói quen như khi đi học, tới cơ quan tập trung làm cho xong công việc hoặc cứ hết giờ là lao ra tiệm net. Hai từ “đồng nghiệp” đối với tôi khi ấy xa xỉ lắm. Cuộc sống của tôi vốn dĩ cô đơn, nay lại càng đơn côi.
Rồi một lần tình cờ ngang qua tiệm net trên đường đi làm, tôi bị hút hồn vào màn hình của một cậu nhóc khoảng 12, 13 tuổi với hàng loạt màu sắc của các “tia lửa điện”. Đó là vào khoảng cuối năm 2005, thời điểm mà game online bắt đầu phát triển ở Việt Nam. Đập vào mắt tôi là một đống lố nhố các nhân vật trông giả giả thật thật đang lao vào nhau. Qua vài phút trao đổi tôi mới biết đó là toàn cảnh của một trận Tống Kim. Lên mạng tìm hiểu mới biết nó là những phút giây đấu trí của người chơi Võ Lâm Truyền Kỳ. Không lâu sau, tôi chính thức “gia nhập giang hồ” và trở thành một nhân sĩ võ lâm.
Như được trở về thế giới cổ trang, được sống trọn vẹn với khát khao hành hiệp trượng nghĩa thường thấy ở các bộ phim chưởng hay mấy cuốn tiểu thuyết Kim Dung, tôi lao vào game một cách mãnh liệt. Bỏ các trò giải trí khác, tôi đắm chìm trong chuỗi nhiệm vụ võ lâm. Không gian võ hiệp như chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi.
Một ngày, tôi chợt nhận ra, chẳng ai quan tâm tôi. Tôi bị đuổi việc vì chơi game trong giờ làm và không hoàn thành nhiệm vụ nhiều lần. Không việc làm, không bạn bè, tôi chỉ biết đến game. Gia đình tôi mỗi người một việc và họ có cuộc sống riêng. Tôi cảm thấy mình vô dụng và vì thế mà chỉ biết đến game là game. Tôi chiến đấu hết với kiếm hiệp rồi đến MOBA, webgame chiến thuật rồi đến bắn súng,… Để giết thời gian nhàn rỗi, tôi lao vào các thể loại game có mặt trên thị trường. Đường đời tưởng chừng không lối thoát.
Và game cũng mở lối tâm hồn tôi
Nhiều năm chơi game chưa ai nói với tôi game xấu hay tốt, tôi chỉ cảm nhận được nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Xã hội nói nhiều đến game là nguyên nhân của bao cuộc chém giết, cướp của, trộm cắp,…nhưng chưa thấy dư luận nào đề cập đến những tích cực của game. Với tôi, game bắt đầu cho sự cô độc và game cũng giải thoát tâm hồn tôi khỏi những bức bối của cuộc đời.
Cuối 2009, tôi tìm đến cái mà người ta gọi là “cộng đồng game thủ”. Ban đầu là những kiểu làm quen cũ rích như hỏi han, giới thiệu sở thích, quan tâm,..rồi cùng nhau chơi game, tâm sự chuyện riêng tư. Sau đó là những lần offline, gặp gỡ, chia sẻ chuyện cuộc sống. Hóa ra, có nhiều người cũng mê game như tôi, có khác chăng là quan điểm chơi game của mỗi người. Có người chơi game đơn thuần chỉ để giải trí sau những mệt mỏi của cuộc sống, có kẻ lại chơi game để giết chết thời gian rảnh rỗi, cũng có người lao vào game để tìm quên những xung quanh đời thường như tôi, và có cả những đứa chơi game vì thiên hạ chơi thì mình cũnh phải chơi.
Cái cộng đồng này thế mà nhiều thú vị. Từ người dưng, vài lần gặp gỡ thành thân quen và kết nghĩa anh em như trong game. Kiểu xưng hô huynh huynh, muội muội khiến người ta thấy dễ chịu và gũi. Điều đặc biệt để lại trong tôi là có những mối tình từ game ra đời. Nghĩ cũng thấy hay, hai kẻ xa lạ chỉ tán gẫu trong game, trò chuyện được vài lần ngoài đời thế mà yêu nhau. Đa phần các mối tình này đều không bền nhưng giữa họ không mất đi mối liên hệ trong game. Cũng có vài cặp nên vợ thành chồng và gắn bó với nhau ngót nghét đã chục năm. Thế đấy, ai bảo game không có ích? Ít nhất game cũng có cơ hội đóng vai trò mai mối đôi lần.
Sống trong cộng đồng này lâu tôi bỗng ngộ ra nhiều điều. Thì ra tôi đã bỏ quên quá nhiều thứ trong cuộc đời mình. Nửa đời người mới nhận ra mình đã đánh mất ước mơ. Nếu biết đến cái xã hội thu nhỏ này sớm hơn có lẽ tôi đã khác, biết đâu tôi đã có thể trở thành một người đàn ông thành đạt ở tuổi 30. Thế nhưng, trễ còn hơn không bao giờ, ít nhiều gì tôi cũng đã gia nhập cộng đồng, tìm lại chính mình và bước đi trên con đường mình lựa chọn. Đã có thể mỉm cười với mọi người xung quanh, có thể huyên thuyên về game trong những cuộc phiếm. Lòng cũng thấy thoải mái hơn khi những người quanh nới rộng cái nhìn về game và một kẻ từng mê game như tôi.
Bây giờ tôi không còn nhiều thời gian để chơi game. Thế nhưng với tôi, game vẫn là món ăn tinh thần trong cuộc sống. Sau những giờ học căng thẳng, tôi lại tìm đến game, tìm đến những phút thư thái và những anh em trong game. Ở đó, tôi gặp được linh hồn mình và nhờ những huynh đệ ấy, tôi tìm lại được lý tưởng sống của cuộc đời mình.