Sẽ khoác tay lên vai người yêu, cả hai cùng đi dạo Sài Gòn, chọn những con đường tấp nập để bon chen vào, để hít hà không khí của bụi, của gió, của nắng Sài Gòn. Rồi thong thả chọn một góc quán vỉa hè bên vệ đường, ngồi và râm ran với những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng lại tạo ra những tiếng cười vô tư lự như hai đứa trẻ. Cảm nhận nhịp sống hiện đại diễn ra xung quanh bằng trái tim, lắng nghe những âm thanh vất vít xô bồ của xe cộ và mưu sinh, và nhìn cuộc sống hiện hữu thật ý nghĩa biết mấy qua đôi mắt trẻ. Sực nhớ, trước đây thường nhô người lên, rồi nhỏm người dậy để cầm chiếc smartphone chụp lia lịa những cảnh vật xung quanh, rồi để đó chẳng bao giờ xem lại.
Sẽ dậm từng bước chân trên vỉa hè giữa lòng Sài Gòn mang tên Quận 1, mà trước đây cứ ngoảnh mặt nhìn lại thấy mấy người Tây đi rề rà chẳng hiểu vì sao. Có lẽ, đi chậm chạp, dềnh dành trong chốn người đông đúc, mới cảm nhận sự trân trọng thời gian đang lặng lẽ trôi qua mà chẳng hề đợi chờ ai. Cảm thấy trước đây giết chết thời gian quá nhiều vào chiếc smartphone, mà chừng ấy thời gian đủ để làm nhiều việc có ý nghĩa hơn.
Sẽ ra ngoài tiệm hớt tóc, kêu thợ tỉa tót cho gọn gàng, ngồi chăm chú nhìn vào gương, ngắm nghía nhan sắc như chiêm nghiệm bản thân một cách chưa từng làm bao giờ, thay vì “tự sướng” bằng những tấm ảnh chụp qua Camera 360 của chiếc smartphone để đăng lên Facebook như trước đây.
Sẽ rủ những người bạn đi café bệt, rồi nói ra rả đủ thứ chuyện trên đời. Hứng thì hát, hát để phiêu lãng một chút trong bộn bề cuộc sống hiện đại luôn đặt nặng hình thức và thực dụng. Thừ người nghĩ, trước kia, ra ngoài đường là hai lỗ tai luôn cặp kè sát bên headphone, chứ đâu có dịp để nghe những câu ca lời hát đầy mộc mạc như thế. Tuy không có nhạc nền nên có phần phô chênh, tuy không có luyến láy nên có đôi lúc cũng hơi chưng hửng. Nhưng mà vừa nghe vừa hát với những người bạn ngồi cạnh nhau, nhai ngồm ngoàm cục đá trong ly café đen, cười hích hích rồi khanh khách, thì khó mà quên được những giai điệu cùng hình ảnh đấy như khi nghe nhạc qua headphone, hay xem clip ca nhạc K-pop qua màn hình smartphone.
Sẽ rủ người yêu đi ăn tối, vô quán phở Hà Nội thưởng thức hương vị của thủ đô ở giữa Sài Gòn. Hai tô phở bốc khói nghi ngút, làn khói cuộn tròn lên cao, hai đứa nhìn theo như một hiện tượng gì ghê gớm như chưa bao giờ thấy. Rồi cảm nhận, rồi hít hà, rồi xì xầm: “Phải bỏ tương ớt nhiều vào ăn cho cay cay mới ngon. À quên, thêm vài cọng ngò gai cho bớt tanh mùi thịt tái của bò nữa đó”. Lần đầu tiên hai đứa tận hưởng trọn vẹn hương và vị của tô phở Hà Nội. Vậy đấy, trước giờ mỗi lần đi ăn uống thứ gì thì cũng cặm cụi gõ chốc chốc lên màn hình smartphone, rồi chụp hình lia lịa vào những món ăn để đăng lên Facebook, kiểu như muốn cả thiên hạ biết rằng bữa nay hai đứa đang ngồi trước một đống thức ăn được dọn “bề thế” trên bàn.
Đúng là nếu chiếc smartphone hết pin, tắt nguồn, sẽ cảm thấy cuộc sống xung quanh thật khó khăn đến khó chịu với một game thủ mobile. Cau mặt, cằn nhằn, rồi quạu quọ. Nhưng nếu một ngày chiếc smartphone hết pin, không còn phải quần quật với mớ tin nhắn rác mà tưởng nhầm là tin nhắn của những người ta đang quan tâm hay đắng đo lo sợ tin nhắn từ một ai. Cũng chẳng phải thống khổ nghe tiếng chốc chốc từ thông báo Facebook rồi lại châu đầu vào đó cả buổi trời.